Lăng Trường Dạ nói: "Tôi đề nghị cô không nên hiếu kỳ như vậy, đây là một chuyện rất nguy hiểm."
"Đội trưởng Lăng, đầu tiên, tôi không phải đội viên của anh. Thứ hai, tôi chủ động vào trò chơi. Nói cách khác, tôi không cần anh phải lo, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm." Chu Bồi Mạn nói.
Lăng Trường Dạ nghe lời: "Được, tôi biết rồi."
Suốt quá trình Hạ Bạch không nói chuyện.
Trước khi bọn họ vào trò chơi, Tỉnh Diên đã ở trong nhóm nói với bọn họ, Chu Bồi Mạn vào trò chơi chính là vì tìm k.ích thí.ch, không có gì để khuyên.
Bây giờ cậu cảm thấy Lăng Trường Dạ hơi thay đổi, sẽ kiến nghị cho người chơi khác. Cậu cảm thấy mình cũng thay đổi, cậu không nhúng tay vào chuyện của người khác nữa.
Nghe Chu Bồi Mạn nói chuyện, cậu thậm chí còn xem hai trang sách.
Sau khi Chu Bồi Mạn trở lại chỗ ngồi, tìm một tờ giấy, cầm bút lên viết gì đó lên chỗ ngồi.
Hạ Bạch không có chú ý, nhìn thoáng qua lại chuyên tâm đọc sách.
Trong giờ nghỉ giữa tiết, cậu đang đọc sách, lúc giảng bài cô giáo đang đọc sách, lúc tự học cậu cũng đọc sách, mãi đến khi nhìn thấy cơm trưa, chuông tan học vang lên suýt tý nữa cậu đã nằm sấp xuống.
Vì tiết kiệm thời gian, bọn họ quyết định không đi nhà ăn ăn cơm, mỗi lần đều do một người đi mang đồ ăn của tất cả bọn họ về.
Trưa hôm đó là Hoa Hạo Minh.
Khi Hoa Hạo Minh đưa đồ ăn cho bọn họ, đi đường cũng là một bộ dạng xìu xìu ểnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774637/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.