"Anh, các anh..."
Người chơi nam kia không biết vì sao, nhìn Lăng Trường Dạ không có chút tức giận nào, có chút không dám nói chuyện, lại nhìn thấy ánh mắt đồng tình của những người khác, vừa nghĩ tới mình sắp chết, lại lập tức khóc mắng.
"Sao các anh không có nghĩa vụ? Các anh là đội Công Kiên! Các anh chính là người vào trò chơi!"
Lăng Trường Dạ nói: "Đúng vậy, chúng tôi là đội Công Kiên, đội Công Kiên chỉ phụ trách phá trò chơi, không phụ trách mạng người trong trò chơi."
"Vậy các anh cũng không thể cho chúng tôi phương pháp sai lầm, chính là bởi vì tin các anh, tôi mới có thể... Nếu tôi chết, chết..."
Con người đối mặt với cái chết, hoảng sợ, tuyệt vọng, điên cuồng, bi thương, bất kỳ cảm xúc nào cũng có thể có, muốn bắt một người để oán trách hoặc chịu trách nhiệm cũng rất bình thường.
Lúc này nói chuyện với bọn họ là không hợp, Lăng Trường Dạ xem thành tích xong liền muốn đi, nghe được tiếng khóc, tiếng mắng cùng tiếng bàn luận sau lưng, nhìn thấy Hạ Bạch phía trước có chút ngơ ngác, anh lại xoay người.
"Là thành viên của đội Công Kiên, việc tiếp tục trò chơi là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng chúng tôi vốn không có nghĩa vụ phải tham gia đội Công Kiên, một tuần chơi một lần, một năm đối mặt với 50 lần thử thách tử vong."
Tất cả người chơi có kỹ năng, đều có thể mượn trò chơi nhảy vọt tầng lớp và tự do tài chính ở thực hiện, đi hưởng thụ cuộc sống, lúc ấy bọn họ cũng có thể.
"Chúng tôi cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774642/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.