Dương Nghi ở trong lòng bọn họ quá mạnh, dẫn tới bọn họ cảm thấy anh ta không có khả năng ngay cả mua đạo cụ cũng không có tích phân.
Mà trên thực tế, loại đạo cụ này trong Trung tâm thương mại trò chơi quả thật rất đắt, phải biết rằng đạo cụ loại ngụy trang, có đôi khi là phần thưởng trò chơi, phần thưởng cho người biểu hiện tốt nhất trong trò chơi, đó là dùng mạng đổi lấy, nếu đặt ở Trung tâm thương mại trò chơi, nhất định phải vô cùng đắt, ngàn vạn tích phân trở lên.
Dương Nghi vẫn luôn nghiên cứu trò chơi, không thích vào trò chơi, chỉ qua năm trò chơi, quả thật rất khó mua hai cái, cho dù một tích phân trước kia của anh cũng chưa từng tiêu.
Lăng Trường Dạ nói: "Dương Mi chính là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng tích phân, cậu ta có rất nhiều tích phân, có thể để cho cậu ta tự mua một phần của mình."
Dương Nghi không nói lời nào.
Thấy Hoa Hạo Minh muốn nói chuyện, Hạ Bạch trước một bước nói: "Tôi cho anh mượn."
"Cảm ơn." Dương Nghi hỏi: "Có điều kiện gì không?"
"Anh trả lại cho tôi là được, tôi cũng..." Hạ Bạch vốn định nói, cậu cũng đang giúp Dương Mi, lời đến bên miệng, bỗng nhiên chuyển lời: "Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao cậu lại đối xử với Nhị Oa như vậy không?"
Dương Nghi khó hiểu: "Tôi đối xử với Nhị Oa chuyện gì?"
Tốt lắm, Hạ Bạch đã không muốn cho anh ta mượn tích phân nữa.
Hoa Hạo Minh tức giận nở nụ cười, "Năm đó tại sao anh bị xử phạt, bản thân anh còn không biết sao?"
"Năm đó ai mà không muốn nhanh chóng biết được chuyện khác thường gì đang diễn ra?" Dương Nghi nói: "Văn kiện phát xuống từng tầng một, đặt ở phía trên cùng chính là Cục trưởng Vương."
"Hơn nữa, tôi không cảm thấy tôi làm gì quá đáng với Nhị Oa, tôi chỉ dùng cách tái hiện cảnh tượng này, để cậu ấy nhớ lại từng lần một." Dương Nghi vẫn kiên trì nói mình không sai.
"Chỉ là?" Hạ Bạch khó có thể hiểu, nghiêm mặt hỏi: "Anh đã từng bị sở nghiên cứu ngầm nghiên cứu ác ý, sao còn không có đồng cảm như vậy?"
Đây cũng là nguyên nhân Hạ Bạch bỗng nhiên hỏi anh ta vấn đề này, vốn dĩ cậu không muốn hỏi, tối hôm qua biết Dương Nghi từng bị sở nghiên cứu ngầm nghiên cứu qua, mới bỗng nhiên hiếu kỳ, nếu anh ta cũng từng gặp chuyện như vậy, vì sao còn đối xử với Nhị Oa như vậy.
Dương Nghi không giấu giếm, nói rất chậm, đại khái là không muốn để Dương Mi nghe được, "Tôi bị nghiên cứu đến tầng mười tám ở sở nghiên cứu ngầm, mà chỉ đối với Nhị Oa đến tầng thứ hai, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì cả."
Hạ Bạch hơi sững sờ.
Anh ta cho rằng tầng thứ hai này là hợp quy cách.
Dương Nghi không nói thêm gì nữa, bọn họ cũng đã đến tòa nhà dạy học rồi, anh ta đưa Dương Mi đến chỗ ngồi trong lớp học của anh ta, nói với bọn họ: "Hôm nay tôi có thể sắp xếp xong bài thi, buổi tối sau khi tự học buổi tối tôi sẽ đưa cho các anh."
Lăng Trường Dạ gật đầu: "Buổi tối chúng ta tới phòng học của Dương Mi, cùng nhau học tập, giám sát lẫn nhau, hiệu suất càng cao."
Buổi tối bọn họ đều đến phòng học của Dương Mi, trông dáng vẻ của Dương Mi vô cùng vui vẻ.
Những người khác trong phòng học đã đi rồi, Văn Vũ Tân thấy anh ta không có chút lo lắng nào, trực tiếp hỏi: "Hiện tại có thể dùng phương pháp tăng tốc độ não có được không? Tôi thực sự không được, tôi cũng có thể dùng sao?"
"Từ bỏ ảo tưởng đi." Hoa Hạo Minh nói: "Cô không có anh trai ruột như Dương Nghi đâu."
Mặt Văn Vũ Tân lập tức liền sụp xuống, cô thoạt nhìn thật sự muốn khóc, "Lần này, tôi thật sự không xong rồi."
Hạ Bạch đưa cho Văn Vũ Tân một phần đề thi đã giải trước: "Xem trước một chút, hơn nữa cô yên tâm, mặc kệ ở lớp nào cũng đều có thể chép được, kỹ năng của cô sẽ giúp cô qua được thôi."
"Tôi thấy lần này mọi người thi cũng rất khó khăn, hiệu quả của thuốc tỉnh táo cũng không tốt như vậy." Lăng Trường Dạ nói: "Tôi còn có một cách."
Nghe anh nói như vậy, mọi người lập tức quay đầu nhìn sang, cõi lòng tràn đầy chờ mong.
Lăng Trường Dạ nói: "Trước khi vào trò chơi, tôi đã hỏi mấy học sinh giỏi và giáo viên, học được một phương pháp tối đa hóa thời gian học tập, không cần ngủ nhiều."
"Cũng có nghĩa là, không có buổi tối đi ngủ, mà là mỗi lần học bốn mươi phút ngủ mười phút, có mấy bạn học nói với tôi, đây là phương pháp học tập cực hạn rất hiệu quả."
"..."
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
Là con người sao?
Lăng Trường Dạ nghiêm túc phân tích tính khả thi, "Thông qua nghe giảng trong khoảng thời gian này, tôi phát hiện giáo viên có thể đang lãng phí thời gian của chúng ta, càng giảng càng loạn, còn lâu mới có tác dụng như Dương Nghi chỉnh đề thi, chúng ta có thể không nghe giảng, chỉ dùng phương pháp học tập này, buổi tối khó kiên trì nhất, chúng ta cùng nhau ở phòng học."
"..."
Hoa Hạo Minh: "Không phải, làm thật à?"
Lăng Trường Dạ: "Bảo Hắc Hoa ra đi."
"..."
Ai có thể tin được, bọn họ còn chưa kịp tạm biệt chiếc giường thì đã rời khỏi nó. Vào ban đêm, bọn họ đã bị đội trưởng khiến người ta phải cắn răng nghiến lợi giữ lại ở phòng học, mở ra phương pháp học tập không phải của con người này.
Bốn mươi phút trôi qua, bọn họ gần như nhắm mắt lại với tư thế ban đầu, giống như chỉ mới đóng một giây đã bị băng đá làm tỉnh lại, vừa xoa mắt vừa đọc sách, trên cổ đeo từng cái máy massage.
Hạ Bạch muốn dùng hôn để hối lộ người giám sát, bị từ chối vô tình. Lăng Trường Dạ công chính nghiêm minh, nhưng giọng điệu ôn hòa: "Không muốn vượt qua Dương Nghi sao? Em có thể mà."
"Em có thể, em có thể." Hạ Bạch cắn cán bút lẩm bẩm, sau bốn mươi phút lại xem xong nửa quyển sách.
Hoa Hạo Minh dùng kiếm dẻo của anh ta làm dây lụa, xuyên qua quạt điện trên nóc phòng học, treo đầu mình lên, "Không cho anh ta đi ra, không cho anh ta đi ra, không cho anh ta đi ra..."
Văn Vũ Tân trực tiếp ăn một túi bột cà phê khô, vừa khóc vừa đọc sách, đôi mắt hình như không còn khô khốc nữa.
Dương Mi, Dương Mi đang nằm sấp trên bàn ngủ.
Thì ra người ngốc có phúc ngốc là thật. Văn Vũ Tân ghen tỵ quá trời.
Lớp 12 (3) sáng trưng cả đêm, ánh đèn rọi vào phòng học, lại bắt đầu một ngày học mới.
Cứ như vậy qua bốn ngày, ngày thứ năm Hạ Bạch nhìn thấy sau khi Hoa Hạo Minh ngủ mười phút, lúc tỉnh lại nhìn cậu cười, cười đến có chút tà khí, chỉ cười một cái thì liền cúi đầu nhanh chóng đọc sách.
Hạ Bạch sửng sốt một chút, ý thức được vừa rồi sau khi ngủ, Hoa Hạo Minh không thể tỉnh lại, là Hắc Hoa xuất hiện.
Cậu chỉ dừng lại một chút, lại bắt đầu vùi đầu học tập.
Phòng học lớp 12 (3) bật đèn bảy đêm, ngủ một giấc thật ngon, lần đầu tiên bọn họ lấy được giấy thi của bọn họ, bên trên có mã số và địa điểm phòng thi của bọn họ.
Hạ Bạch đang thi trong lớp của cậu, Lăng Trường Dạ và Dương Nghi đều thi ở phòng khác, mà Văn Vũ Tân rất may mắn, đến lớp bọn họ, hơn nữa còn đứng ở một hàng với Hạ Bạch, cách một người.
Ngày thi đó, Hạ Bạch nhìn thấy Chu Bồi Mạn cũng còn ở lớp bọn họ, ngay tại phía trước bên phải cậu.
Hạ Bạch kinh ngạc phát hiện, Chu Bồi Mạn giống như cũng thành người có thời gian siêu tốc, cô bước đi có một chút không cân đối, nhưng ánh mắt lại sáng ngời khác thường.
Hạ Bạch không hiểu, lần thi này rõ ràng cô không cần nhắc đến tốc độ não cũng có thể thông qua được.
Dường như chú ý tới ánh mắt chăm chú của cậu, Chu Bồi Mạn quay đầu lại cười với cậu một cái. Hạ Bạch chưa từng thấy biểu tình phong phú như vậy trên mặt cô, vẻ mặt của cô không kỳ quái, vui vẻ cùng hưng phấn rất rõ ràng, còn có một loại cảm giác đứng ở chỗ rất cao.
Cô giống như tìm được sự k.ích thí.ch của mình.
Lần đó Hạ Bạch nhìn thấy cô viết gì đó trên ghế ngồi, sau đó có một lần cậu đi qua chỗ ngồi của cô, nhìn thấy nội dung cô viết trên một tấm thẻ.
【Muốn tự do, thân thể là trói buộc của linh hồn. 】
Trong phòng học của bọn họ còn có mấy người lần đầu tiên thi sang lọc đã tăng tốc độ não, ánh mắt bọn họ rất rõ ràng, tang thương, tứ chi cứng ngắc, vừa vào trường thi đã ngồi vào chỗ, cái gì cũng không nói.
Lần đầu tiên cùng phòng thi với bọn họ, lúc thi, Hạ Bạch không khỏi nhìn bọn họ thêm vài lần.
Trải qua thời gian dài như vậy, bọn họ viết chữ đã rất trôi chảy, nhìn tốc độ làm bài của bọn họ, Hạ Bạch liền biết bọn họ học không tệ, lúc có hai người làm bài, mồ hôi rơi như mưa, không biết có phải là do nóng hay không.
Bọn họ giống như một cỗ máy đang liều mạng thiêu đốt, sắp cạn kiệt.
Trận thi thứ tư, bỗng nhiên có một người chơi cười ha ha chạy ra ngoài, có lẽ thầy giám thị đã quen với tình huống này, không hề nhúc nhích, rất nhiều học sinh cũng vậy.
Hạ Bạch cũng không ngẩng đầu, cậu cầm bút nghiêm túc làm bài, chỉ là chợt nghe một tiếng "Bịch", ngòi bút vẫn khựng lại một chút, rất nhanh lại tiếp tục làm bài.
Trong quá trình thi vòng loại thứ ba đã thiếu đi bốn học sinh, sau khi có kết quả thi, còn thiếu nhiều học sinh hơn nữa.
Vẫn là giữa trưa ngày hôm sau có kết quả thi, trưa hôm đó Hạ Bạch vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, còn chưa đến bảng thông báo đã bị một chai nước ném tới, cậu nghiêng đầu né tránh, nhìn thấy một người chơi học giỏi đang chỉ vào cậu mắng lớn.
"Đều tại các người! Đều tại các người!!! Vốn dĩ tôi có thể qua vòng thi, là các người không cho chúng tôi dùng cách của trường!"
"Tôi cũng vậy, tôi hối hận quá! Tại sao tôi phải nghe lời các người! Là các người hại tôi!"
"Lúc đó tôi đã nói với các người rồi, đây là kỳ thi đánh cược mạng, nhất định phải cẩn thận, phải tăng tốc độ não, sao các người không nghe? Các người xem tôi vẫn thi được hơn 680 điểm." Một giọng nói vang lên từ xa.
"Ngay cả Chu Bồi Mạn cũng tăng tốc độ não rồi, mấy người các người vốn dĩ là hạng bét, là quá ngu ngốc hay là quá tự tin?" Cũng đến từ điện thoại di động.
Hạ Bạch nhìn về phía bảng thông báo, mấy ngày nay cậu đã cơ bản nhận ra tên của những người chơi học giỏi kia, cậu thấy có 11 người chơi học giỏi không đạt điểm chuẩn.
Hạ Bạch mím môi, thấy Lăng Trường Dạ đứng ở bên cạnh cậu, hơi tiến lên phía trước.
Lăng Trường Dạ ôn hòa nói: "Về kết quả này, xin lỗi, nhưng bạn học Chu đã nói, chúng tôi không cần chịu trách nhiệm sinh mạng của các bạn, các bạn mới là người phải chịu trách nhiệm cho sinh mạng và sự lựa chọn của mình."
"Sao anh có thể nói như vậy! Chính là anh không cho chúng tôi tìm giáo viên!" Một nam sinh mặt đầy nước mắt, tức giận hét lớn với Lăng Trường Dạ: "Tôi là sinh viên đại học Tề Luật, anh biết tôi vốn có tiền đồ tốt như thế nào không? Tôi không có nghĩa vụ phải tham gia trò chơi này! Anh biết đây là sự hy sinh và cống hiến lớn đến mức nào không?"
Lăng Trường Dạ vẫn rất bình tĩnh: "Vậy chúng tôi có nghĩa vụ sao?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.