Ông nội nói: "Đây là ý định ban đầu của chúng ta, cũng là lời hứa của chúng ta đối với Hỉ Thần. Lúc đầu, Hỉ Thần đều là những người chết trận ở bên ngoài, đường xá xa xôi, lá rụng về cội rất khó khăn, chúng ta đưa họ về nhà, để họ được đoàn tụ với người thân."
Hạ Bạch nhỏ quay đầu nhìn ông nội, ông nội ý vị sâu xa nói: "Tiểu Bạch, cháu nhất định sẽ hiểu."
Lúc đó, Hạ Bạch vẫn chưa hiểu ánh mắt của ông nội.
Sau này, cậu biết những Hỉ Thần được chôn trong sân, đều là do cậu mang từ trong trò chơi ra, cậu liền hiểu vì sao ông nội lại nói như vậy, cũng hiểu được ánh mắt của ông lúc đó.
Lần đầu tiên cậu hiểu được câu này, là khi cậu đưa thi thể của các anh chị khóa trên và những người chơi khác về trường, lần này cậu lại có sự thấu hiểu sâu sắc hơn.
"Không phải là trò chơi không nhả thi thể của người chơi chết ra sao?" Một người phụ nữ tóc bạc phơ ôm thi thể con gái của mình, hỏi: "Ai đã đưa thi thể con gái của tôi ra ngoài?"
Lão Vương cười, đứng thẳng người, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn lên dưới ánh mặt trời, "Là một thầy cản thi."
Nói xong ông nhìn Hạ Bạch một cái, Hạ Bạch giơ Nhị Oa lên, che khuất tầm mắt của ông.
Lúc đó cậu giao thi thể cho Nguy Chính Vũ, nói: "Trong lễ truy điệu, mọi người đừng nói là tôi đã mang thi thể ra ngoài, càng đừng gọi tôi lên sân khấu, hoặc là quay ống kính về phía tôi."
Nguy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774647/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.