"Bố mẹ, có phải bố mẹ đã đợi rất lâu rồi không?"
Sau khi ngồi lên xe, Hạ Bạch ngồi ở hàng ghế sau nghiêng người về phía trước, tới gần bọn họ nói, "Để bố mẹ phải lo lắng rồi."
"Lo lắng gì chứ."
Khương Ỷ Đồng ngồi ở ghế phụ nói: "Lúc đầu bố mẹ cũng lo lắng lắm, qua mấy tiếng đồng hồ mà các con vẫn chưa ra ngoài, nhưng đội Công Kiên của các con làm việc quá tốt, họ nói với bố mẹ rằng, thời gian ở map lớn thường rất dài, bảo bố mẹ cứ tin tưởng con và đồng đội của con."
Bà nhìn thoáng qua Giang Thanh Phong đang lái xe, nói: "Họ nói tốc độ thời gian trôi qua trong trò chơi khác với bên ngoài, các con lại đi đến trường học, có thể sẽ phải thi, mà thi cử thì cũng cần thời gian chuẩn bị, trong trò chơi thời gian dài thì ở bên ngoài thời gian cũng dài."
"Đúng vậy." Hạ Bạch nói: "Họ nói đúng đó, chúng con ở trong trò chơi phải vượt qua năm vòng thi loại, mười ngày thi một lần, cho nên cần rất nhiều thời gian, đây là trò chơi có thời gian dài nhất mà con từng tham gia."
"Sau này, nếu con lại tham gia trò chơi như vậy." Hạ Bạch nói: "Mọi người cứ ở nhà chờ con là được, có lần này là con mãn nguyện lắm rồi."
Cậu biết mẹ rất bận, có rất nhiều việc đang chờ bà làm.
Cậu cũng biết tranh của bố rất khó kiếm, thời gian của bố cũng vô cùng quý giá.
Lần này họ muốn đến, Hạ Bạch đồng ý, là muốn bù đắp cho sự tiếc nuối khi thi đại học, ông nội qua đời, không có một người thân nào chờ đợi cậu cả.
Bây giờ cậu đã rất mãn nguyện rồi, không muốn sau này bố mẹ vì mình mà lỡ dở công việc, cùng cậu đi khắp nơi nữa.
"Một lần này sao đủ." Giang Thanh Phong nói: "Sau này mỗi lần con vào trò chơi, bố mẹ đều sẽ đến đón con, nhìn thấy con từ trong trò chơi đi ra, khoảnh khắc vui vẻ và tự hào đó, không gì có thể đánh đổi được."
"Đúng vậy." Khương Ỷ Đồng đưa một tấm chăn cho Hạ Bạch, "Con xem mắt con đã có tơ máu đỏ rồi kìa, mau ngủ một lát đi, đến nơi bố mẹ sẽ gọi con."
"Vâng!" Hạ Bạch nhận lấy chăn, nằm ngang ở hàng ghế sau, vô thức nhìn chằm chằm vào trần xe, mí mắt từ từ khép lại: "Bố mẹ."
Giọng nói của cậu rất nhẹ, Khương Ỷ Đồng cũng nhẹ nhàng đáp lời.
"Cảm ơn bố mẹ đã đến đón con." Cậu mơ màng nói: "Con rất..."
Lời còn chưa nói hết, cậu đã ngủ thiếp đi.
Khương Ỷ Đồng quay đầu nhìn về phía trước, đưa tay nắm lấy tay Giang Thanh Phong.
Hạ Bạch tỉnh lại sau giấc ngủ thì đã gần hai ngày, vào buổi trưa ngày thứ ba.
Lúc mở mắt ra, cậu có cảm giác không biết mình đang ở đâu.
Một lúc lâu sau, cậu mới nhận ra mình đã ra khỏi trò chơi, căn phòng xa lạ này, hẳn là do Cục quản lý trò chơi chuẩn bị cho gia đình cậu, là chỗ ở tạm thời tại thành phố Đại Huệ.
Di chứng sau khi ngủ quá lâu chính là đầu óc choáng váng, còn có đau âm ỉ, cho đến khi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức bay vào từ bên ngoài, Hạ Bạch mới dần tỉnh táo lại.
Đột nhiên cậu nhận ra mình đã ngủ rất lâu, có lẽ đã rất lâu rồi, có lẽ bố mẹ sẽ lo lắng. Vì vậy cậu vội vàng xuống giường, cố gắng thích ứng với cơn chóng mặt khi vừa mới xuống giường, vừa đẩy cửa vừa gọi: "Bố mẹ, con không sao."
Lúc này đang là giờ ăn trưa, Khương Ỷ Đồng đang ngồi trước bàn ăn, bà cười nói: "Chúng ta biết rồi."
Đón nhận ánh mắt hoang mang của Hạ Bạch, bà nói: "Khi chúng ta còn chưa về đến nhà, Trường Dạ đã gọi điện đến rồi, nói các con ở trong trò chơi dùng một loại thuốc tỉnh táo an toàn, tác dụng phụ duy nhất là sau khi ngừng thuốc sẽ ngủ một giấc rất dài, có thể ngủ đến hai ba ngày, không sao đâu."
Hạ Bạch vẫn còn hơi mơ hồ, gật đầu.
Khương Ỷ Đồng cười nói: "Trường Dạ chu đáo thật đấy, làm việc khiến người ta an tâm."
Nghe mẹ khen Lăng Trường Dạ, Hạ Bạch lập tức nhớ đến chuyện nào đó của mình với anh, thoáng cái liền tỉnh táo.
"Còn nữa." Khương Ỷ Đồng vô cùng hài lòng nói: "Lúc đó cậu ấy gọi điện hỏi con có phải đang ngủ không, mẹ nói con ngủ như heo con, điện thoại của cậu ấy cũng đánh thức được con, không ngờ cậu ấy lập tức chạy đến, chính là cậu ấy đã ôm con từ trong xe lên giường. Con xem cậu ấy có chu đáo không, chắc mẹ và bố con không ôm nổi con đâu."
"Ai nói là bố ôm không nổi, mọi người không cho bố cơ hội thôi." Giang Thanh Phong bưng một nồi đất ra: "Bố cũng có thể ôm con trai của bố."
"Phải phải phải, anh có thể." Khương Ỷ Đồng nói: "Chồng em khỏe lắm."
"Bố khỏe thật mà." Giang Thanh Phong nói, đặt nồi đất lên miếng lót cách nhiệt trên bàn, nói với Hạ Bạch: "Vừa hay có canh gà hầm, con mau đến uống một chút đoi."
Hai người nhìn về phía Hạ Bạch, mới phát hiện lúc này tai của Hạ Bạch hơi đỏ lên.
"Bé cưng!" Khương Ỷ Đồng như phát hiện ra điều mới mẻ: "Con sẽ không phải là ngại vì Trường Dạ ôm con lên giường m đấy chứ? Bây giờ mấy đứa trẻ yêu đương ngây thơ thế hả?"
Hạ Bạch: "..."
Khương Ỷ Đồng kéo cậu đến bàn ăn, hỏi: "Bé cưng, hai đứa đã tiến triển đến đâu rồi? Hai đứa đều trưởng thành cả rồi, chỉ cần cả hai cùng muốn thì có thể thân mật hơn chút nữa."
"Không được." Giang Thanh Phong vội nói: "Con trai vẫn còn là trẻ con, phải đợi mấy năm nữa, ít nhất cũng phải đợi đến tuổi kết hôn theo pháp luật."
"Anh nói cái gì vậy?" Khương Ỷ Đồng: "Anh còn không làm gương cho con thì sao lại yêu cầu con như thế?"
Hạ Bạch: "..."
Cậu im lặng ngồi xuống, múc cho mình một bát canh gà, im lặng uống.
Thấy Khương Ỷ Đồng nhìn sang, trước khi bà mở miệng, cậu vội hỏi: "Nhị Oa đâu rồi ak?"
"Nhị Oa à? Nhị Oa nó vào trò chơi rồi." Khương Ỷ Đồng nói: "Vì map lớn Trường cấp 3 Đại Huệ mà thành phố Đại Huệ xuất hiện rất nhiều trò chơi map nhỏ, đội Công Kiên lại bắt đầu thường xuyên vào trò chơi. Lúc con ra khỏi trò chơi, Nhị Oa đang ở trong trò chơi, lúc con ngủ, Nhị Oa đã đến thăm con, nhưng nhanh chóng bị người của đội Công Kiên đưa đi rồi."
"À đúng rồi, Lận Tường cũng gọi điện thoại đến, bảo con tỉnh thì gọi lại cho nó." Khương Ỷ Đồng nói thêm.
Hạ Bạch gật đầu, hỏi: "Nhị Oa chịu vào trò chơi à?"
Trước đó Nhị Oa chịu vào trò chơi, là vì cậu để em gái Tuyết Mộc đi cùng, lần này trường cấp 3 Đại Huệ có độ khó cao, cậu lại mang em gái Tuyết Mộc vào trò chơi, Nhị Oa chỉ có một mình.
"Cậu bé chịu." Giang Thanh Phong nói: "Người của đội Công Kiên vừa gọi là cậu bé đi ngay, chỉ là hơi tiếc vì không thể nhìn thấy con tỉnh lại, cậu bé đã để một bông hoa trắng nhỏ trên giường cho con, con thấy chưa?"
Hạ Bạch chưa thấy, định ăn cơm xong sẽ về tìm xem. Cậu cảm khái: "Nhị Oa lớn thật rồi."
Cậu cố tình nói chuyện về Nhị Oa, cuối cùng bố mẹ cũng quên mất chuyện vừa rồi, Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hạ Bạch là người chơi tỉnh lại sớm nhất, không tính Dương Nghi.
Ba ngày sau, tất cả người chơi đều tỉnh lại.
Trong nhóm của đội Công Kiên, Lăng Trường Dạ nói: [Truyền thông của Cục quản lý trò chơi muốn phỏng vấn một người tham gia map Trường Cấp 3 Đại Huệ, mọi người ai muốn đi?]
Anh nói là ai muốn đi, chứ không phải ai đi, xem ra chắc không ai muốn đi.
Hạ Bạch: [Dương Mi.]
Hoa Hạo Minh: [Dương Mi.]
Văn Vũ Tân: [Dương Mi.]
Dương Mi: [Dương Mi.]
Lăng Trường Dạ: [Được, vậy thì Dương Mi đi.]
Bởi vì hầu như tất cả người chơi đều ngủ say, không ai trả lời, toàn xã hội vẫn rất quan tâm đến trường Cấp 3 Đại Huệ, sau khi Dương Mi đi phỏng vấn, lại gây ra nhiều cuộc tranh luận hơn.
Lần này số người rời khỏi trò chơi quá ít, rất nhiều gia đình có người chết đều rất đau buồn, nhất là phụ huynh của những học sinh giỏi.
Phạm nhân vào trò chơi đều là phạm nhân bị kết án tử hình, sắp bị hành hình, vốn dĩ họ cũng sắp chết rồi, họ tự nguyện đi vào để giành lấy một cơ hội sống, người nhà có chết trong trò chơi cũng không thể nói gì.
Còn những học sinh giỏi kia, mỗi một người đều có tương lai tươi sáng, chết ở trong trò chơi, cư dân mạng đều thấy tiếc, đừng nói là phụ huynh đau buồn đến mức nào.
Còn có những người chơi cũ khác, những người chơi cũ lần này vào trường cấp 3 Đại Huệ đều là những người chơi rất giỏi.
Tóm lại, trò chơi này gây ra tổn thất nặng nề, rất nhiều người chìm trong đau buồn.
Vì vậy, Cục quản lý trò chơi quyết định học theo Học viện Y Hòa Bình, tổ chức một buổi lễ truy điệu cho những người đã chết trong trò chơi trường cấp 3 Đại Huệ, địa điểm là ở trường cấp 3 Đại Huệ vừa mới được mở cửa trở lại.
Lúc này, những người chơi từ trong trò chơi trường cấp 3 Đại Huệ đi ra, phần lớn đều còn ở thành phố Đại Huệ, nếu muốn tham gia thì rất thuận tiện.
Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong đều rất muốn đi. May mắn là con trai của họ đã ra khỏi trò chơi, nhưng không may là có rất nhiều người con của bố mẹ khác không thể trở về, họ cũng đã trải qua nỗi đau của họ, muốn cùng họ đi tiễn đưa những người đã khuất một đoạn đường cuối.
Hạ Bạch nghe xong, quyết định đi cùng họ.
Trước ngày tổ chức lễ truy điệu, cậu đến phân cục Cục quản lý trò chơi thành phố Đại Huệ.
Vì sắp tổ chức lễ truy điệu, nơi này vô cùng bận rộn.
Chỉ với nhân lực của phân cục Đại Huệ thì chắc chắn không đủ, giống như thành phố Tuyền Quảng lúc đó, sau khi trò chơi bùng nổ ở thành phố Đại Huệ, người của các bộ phận khác nhau của trạm cứu trợ và Cục quản lý trò chơi đều đến hỗ trợ.
Hạ Bạch vừa đi vào đã thấy Bộ trưởng bộ phận hậu cần Nguy Chính Vũ, Nguy Chính Vũ cũng nhìn thấy cậu, dừng bước, cười gọi cậu: "Hạ Bạch, trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lần trước họ gặp nhau, là khi trò chơi bùng nổ ở thành phố Tuyền Quảng, lúc đó Hạ Bạch còn là tình nguyện viên, không phải người của Cục quản lý trò chơi.
Lần này họ gặp nhau, ở thành phố Đại Huệ, nơi có trò chơi thứ hai bùng nổ, Hạ Bạch đã là nhân viên cốt cán của đội Công Kiên, là người có công lớn trong việc giải phóng trường cấp 3 Đại Huệ.
Nguy Chính Vũ vẫn như trước đây, mái tóc dài gợn sóng, mặc áo sơ mi trắng và váy vest màu tím, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, khi cười lên, cho người ta cảm giác tràn đầy năng lượng.
"Bộ trưởng Nguy." Hạ Bạch đi đến trước mặt chị, hỏi: "Lễ truy điệu lần này cũng do bộ phận hậu cần của chị phụ trách sao?"
"Bộ phận của tôi bận tối mắt tối mũi rồi." Nguy Chính Vũ nói: "Thật sự không quản hết được, lần này do bộ phận đối ngoại và bộ phận hậu cần cùng nhau phụ trách, chủ yếu là bộ phận đối ngoại."
Hạ Bạch từng làm tình nguyện viên nên biết bộ phận hậu cần bận rộn như thế nào, cậu nói: "Chị có thể giúp tôi liên lạc với người phụ trách lễ truy điệu lần này được không?"
Nguy Chính Vũ tò mò không biết cậu muốn làm gì, nói: "Tôi cũng là một trong những người phụ trách, cậu có việc gì thì cứ nói với tôi, đến văn phòng của tôi đi."
Hạ Bạch: "Vâng."
Trên đường đến văn phòng, Hạ Bạch hỏi Nguy Chính Vũ: "Bộ trưởng Nguy, sau khi trường cấp 3 Đại Huệ được phá, tần suất xuất hiện trò chơi map nhỏ ở thành phố Đại Huệ có giảm đi không?"
"Có giảm, mấy ngày nay toàn thành phố Đại Huệ chỉ xuất hiện ba trò chơi, đã ổn định hơn rồi." Nguy Chính Vũ nói: "Tôi nhớ là, lúc ở thành phố Tuyền Quảng tôi đã nói với mọi người rồi, sau khi map lớn ở một nơi bị phá đảo, thì có thể trò chơi nhỏ sẽ giảm đi."
Hạ Bạch "Vâng" một tiếng.
Nguy Chính Vũ: "Lúc đó nói với mọi người, chúng tôi chỉ đoán vậy thôi, sau khi kiểm chứng ở hai thành phố, thì bây giờ có thể khẳng định rồi."
"À đúng rồi." Chị mở cửa phòng làm việc ra, quay đầu nói với Hạ Bạch: "Tôi cũng đã biết có thể tồn tại map siêu lớn, chuyện này đối với chúng ta có thể là một tai họa, cũng có thể là hy vọng."
Lúc vừa biết có map siêu lớn tồn tại, dựa trên những phỏng đoán trước đó, Hạ Bạch cũng nghĩ như vậy.
Hạ Bạch hỏi: "Cục quản lý trò chơi đã có chuẩn bị gì cho chuyện này chưa?"
"Có." Nguy Chính Vũ nói: "Tôi có thể nói cho cậu biết, không chỉ có Cục quản lý trò chơi. Nhưng việc chuẩn bị này rất khó, map siêu lớn rốt cuộc lớn đến mức nào chứ?"
Hạ Bạch gật đầu, cậu biết chuyện này khó đến mức nào.
"Đừng lo lắng, những chuyện này cứ để chúng tôi lo." Nguy Chính Vũ nói: "Ngồi đi."
"Tôi không làm mất thời gian của cô nữa." Hạ Bạch nói: "Lần này tôi đến, là muốn giao bọn họ cho cô."
Hạ Bạch giao cho họ thi thể của 56 người chơi mà cậu đã đưa ra từ trong trò chơi.
Lễ truy điệu có rất nhiều người đến, những người không thể vào trường thì chờ ở bên ngoài, những bông cúc trắng mà họ mang theo, được đặt kín một vòng quanh chân tường của trường cấp 3 Đại Huệ, máy bay không người lái quay được một vòng hoa trắng khổng lồ, bên trong và bên ngoài vòng hoa đều là người.
Hạ Bạch đi cùng bố mẹ, còn mang theo cậu bé Nhị Oa bám người từ trong trò chơi ra.
Trong trường học, ngoại trừ người của Cục quản lý trò chơi, phóng viên truyền thông, thì còn có người thân, bạn bè, thầy cô của những người chơi liên quan.
Lễ truy điệu bắt đầu bằng việc lão Vương lên sân khấu phát biểu. Ông mặc một bộ vest đen trang nghiêm, trong túi áo khoác ngoài cài một bông cúc trắng, trông rất giống với mái tóc bạc trên đầu ông, trầm giọng bày tỏ sự tiếc thương đối với những người chơi đã hy sinh trong trò chơi.
Sau khi lão Vương phát biểu xong, ông kéo tấm màn phía sau lên, để lộ ra năm mươi sáu thi thể.
Hạ Bạch nghe được rất nhiều tiếng khóc không biết là vui hay buồn, nhìn thấy rất nhiều người khóc chạy đến bên cạnh con trai, con gái, vợ chồng, cha mẹ của họ, đột nhiên, cậu lại cảm nhận được một cách sâu sắc ý nghĩa kỹ năng của mình.
Cậu nhớ khi còn bé, ông nội thường kể cho cậu nghe về những trải nghiệm lúc ông còn trẻ đi bắt xác.
Vào buổi tối mùa hè, trong sân được chôn rất nhiều Hỉ Thần, ông nội ngồi trên ghế xích đu, phe phẩy quạt, hỏi cậu: "Tiểu Bạch, cháu có biết ý định ban đầu của thầy cản thi là gì không?"
Hạ Bạch đang vớt dưa hấu từ trong giếng, thuận miệng hỏi: "Là gì ạ?"
"Không ngại đường xa ngàn dặm, đưa người về quê hương."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.