"Có gì khó nói chứ." Xương Hòa uống một ly cà phê đắng, "Tôi đoán cũng đoán được. Bà ta tuyệt đối không chấp nhận được cách nói này, nhất định sẽ dùng cách càng thêm kịch liệt để sốc cô."
Uyển Uyển lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Cô vậy mà có thể đoán được."
Không biết có phải bởi vì cô đoán được hay không, Uyển Uyển không tiếp tục im lặng, đều nói tất cả với cô.
"Lúc tôi vừa nói với cô ấy, cô ấy đã bật ra một tràng cười lớn, vừa vỗ chân vừa cười, cười đến chảy nước mắt. Tôi đứng ở một bên nhìn cô ấy cười như vậy, sự chờ mong và vui vẻ trong lòng bị dập tắt từng chút một, tôi không chỉ khó chịu, mà còn cảm thấy, không còn mặt mũi nào."
"Cô ấy nói, bạn cùng phòng của tôi quá thiện lương, an ủi tôi mà tôi cũng tin."
"Cô ấy nói, tôi làm sao có thể buồn cười như vậy, vậy mà lại tin loại lời này."
"Tôi cho rằng như vậy là đủ rồi, chuyện này coi như kết thúc." Uyển Uyển lại bắt đầu cạy móng tay, có một chỗ đã bị cô cạy ra, máu chảy ra rất nhanh đã nhuộm đỏ móng tay.
Xương Hòa nhíu mày, đưa cho cô một băng keo cá nhân: "Đừng cạy nữa!"
Liên tục dán hai cái băng cá nhân, máu tươi không chảy ra ngoài nữa, nước mắt bắt đầu chảy.
Cô khóc nói: "Chính là ngày mùng một Tết, liên hoan gia đình, còn có người đến chúc tết, lúc đông người nhất, bà ta bỗng nhiên đứng lên, nói muốn kể chuyện cười cho mọi người, kéo tôi lên."
"Kể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774660/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.