🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bọn họ chủ yếu là che chắn, phần lớn là do cành cây của Nhị Oa và tóc của em gái Tuyết Mộc làm việc này, lén nhét tất cả những thứ có thể có manh mối vào trong đạo cụ không gian, nhất là phòng của NPC.

Đến lúc đó cho dù có người phát hiện thiếu cái gì, ai biết là ai lấy chứ?

Thật nhiều người đang tìm người.

Rất nhanh, những người khác đã tìm được phòng của Xương Hòa, "Bành bành" gõ cửa.

Cửa phòng đóng chặt, bên trong không có tiếng động.

"Chắc chắn cô ta đang ở bên trong! Thẻ phòng mà lễ tân tìm được đâu?"

"Trực tiếp đạp, đạp đạp đạp!"

Khi người đàn ông đi đầu đá một cú vào cửa phòng, cửa vừa vặn bị mở ra, Xương Hòa mở cửa bị anh ta đạp ngã.

Sức lực của anh ta quá lớn, sau khi Xương Hòa bị anh ta đạp ngã, lại trượt nửa mét trên mặt đất.

Cô nằm im trên mặt đất, không phát ra một chút tiếng động nào, chỉ dùng ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm nhìn anh ta.

Người đàn ông bị ánh mắt này của cô nhìn đến bối rối, giống như trên người anh ta có cái gì đó, "Nhìn cái gì mà nhìn! Cô nhìn cái gì!"

Nói xong anh ta liền tức giận đi về phía cô, bộ dạng muốn dùng bạo lực ép cô nhắm mắt lại.

"Quỷ thải!" Xương Hòa không ngừng lùi lại, vẻ mặt đau đớn và hoảng sợ khiến cô trông vừa thảm hại vừa bất lực: "Trên người anh ta có Quỷ thải, anh ta muốn giết tôi!"

Người xung quanh đều nhìn về phía người đàn ông kia.

"Mẹ kiếp cô nói hươu nói vượn cái gì đó!" Người đàn ông vừa hoảng vừa giận nói.

"Quỷ thải! Quỷ thải! Trên người anh ta có Quỷ thải! Có Quỷ thải!"

"Câm miệng! Im miệng! Im miệng cho tôi!" Gân xanh trên trán người đàn ông đều sắp nổi lên, giơ ghế lên đập lên người cô, "Tôi bảo cô câm miệng a!"

Chỉ trong chớp mắt, trên đầu Xương Hòa đã chảy ra một mảng lớn máu chói mắt.

Cô vẫn đang hô: "Trên người anh ta có Quỷ thải, anh ta muốn giết tôi!"

"Câm miệng!!" Người đàn ông nâng ghế lên lại muốn đập cô.

"Bành! —— "

Người đàn ông mở to mắt, máu chảy xuống từ đỉnh đầu rất nhanh chảy vào trong mắt, biến thành một vũng máu.

Có một người đàn ông trẻ tuổi nhanh hơn anh ta một bước, dùng cái búa mà Hạ Bạch dùng để đập cửa, một búa đập vào đầu anh ta, trong miệng lẩm bẩm: "Quỷ thải, Quỷ thải..."

Thấy người đàn ông kia quay đầu máu me be bét, anh ta lại dùng sức đập vài cái, cho đến khi người đàn ông ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Người đàn ông chết rồi.

Máu từ đầu anh ta lan ra phía ngoài, không ngừng chảy ra từ trong người, giống như sinh mệnh của anh ta.

Không bao lâu, một luồng khí đen từ bên cạnh anh ta tản ra. Giống như lốp xe bị rút van, khí đen ầm ầm tản ra, lơ lửng trên máu tươi vài giây, chậm rãi biến mất.

"Quỷ thải! Thật sự có Quỷ thải! Màu đen!" Một người chỉ vào luồng khí đen sắp tan hết kia nói.

Hạ Bạch vội chen vào, trước khi hắc khí biến mất, thấy được lần cuối cùng.

Sau đó anh nhìn về phía Xương Hòa đang nằm trên mặt đất, trong mắt cô thấy được sự kinh ngạc.

"Đây là, Quỷ thải bị tiêu diệt rồi sao?"

"Bị tiêu diệt rồi, vốn dĩ chúng rất giống người, bây giờ thì coi như hồn phi phách tán rồi?"

"Giết người mà Quỷ thải đang ký sinh, thật sự có thể tiêu diệt Quỷ thải!"

"Tôi đã nói rồi." Phía sau đám người truyền đến giọng nói của bà cụ kia: "Giết bọn chúng là có thể tiêu diệt Quỷ thải, lần này mọi người tin tôi rồi chứ?"

Xương Hòa ngồi dậy từ dưới đất, nhìn sang, nói: "Hiện tại chỉ tiêu diệt một con quỷ đen, trong khách sạn chúng ta còn có những con quỷ có màu sắc khác, có thể hiện tại đang ở trong cơ thể của một số người, mọi người phải chú ý phân biệt."

Thấy mọi người lại nhìn về phía cô, cô nói: "Tôi cũng từng nghe nói một chút về chuyện của Quỷ thải, khi Quỷ thải vừa ký sinh vào cơ thể con người, con người sẽ không lập tức phát điên, đặc điểm ban đầu là cảm xúc phập phồng rất lớn, phẫn nộ, bi thương, lo âu, sợ hãi vân vân, mọi người nghĩ lại những gì mọi người từng nghe nói, có phải như vậy hay không."

"Nói như vậy, thật đúng là."

"Đúng đúng đúng, lúc đó tôi đã nghĩ rồi, không nhất định là phát điên, đứa trẻ nhà hàng xóm chúng tôi vẫn luôn khóc."

"Cho nên..." Xương Hòa lau máu trên mặt: "Chúng ta phải tìm ra người bị Quỷ thải ký sinh, nhanh chóng tiêu diệt Quỷ thải, phải xem cảm xúc của ai kích động hơn."

Hạ Bạch đi ra ngoài.

Cậu nhìn về phía Hoa Hạo Minh bên cạnh, Hoa Hạo Minh nhướng mày.

Bọn họ đều nhận ra sự lợi hại của Xương Hòa, lần này hẳn là không có ai tức giận hoặc kích động ép buộc cô.

"Cô ấy muốn nói gì thì cứ để cô ấy nói." Đi đến đầu cầu thang, Lăng Trường Dạ nói, "Mặc kệ là ai chủ đạo chuyện này, chúng ta đều không cần nhúng tay."

Chủ yếu là, bây giờ đã chứng minh rằng g.iết ch.ết những người đang bị Quỷ thải ký sinh, quả thật có thể tiêu diệt Quỷ thải trong cơ thể họ. Nếu bọn họ có thể tiêu diệt hết Quỷ thải trong khách sạn này cũng tốt, như vậy bọn họ có thể rời khỏi khách sạn.

"Vốn dĩ chúng ta muốn mau chóng tìm ra phương pháp tiêu diệt Quỷ thải, mang phương pháp này ra ngoài." Dương Mi nói: "Nhưng mà..."

Bọn họ đều biết anh ta không nói ra ý nghĩa.

Thế nhưng, hiện tại tin tức này bọn họ còn phải nhanh chóng truyền ra ngoài sao?

Đến lúc đó, có thể sẽ xuất hiện cảnh nhân loại thực sự tàn sát lẫn nhau, ai có thể biết trong cơ thể ai có Quỷ thải chứ, ai có thể chứng minh trong cơ thể mình không có Quỷ thải?

Giống như Xương Hòa, ngay từ đầu cô cũng không biết trong cơ thể người đàn ông kia có Quỷ thải, nếu không nhìn thấy Quỷ thải trong cơ thể anh ta tiêu tán, cô sẽ không kinh ngạc.

Cách làm cuối cùng có thể là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Người thật sự có Quỷ thải trong cơ thể, cùng với người bị oan uổng gi.ết ch.ết máu chảy thành sông.

Người bị oan chết càng nhiều, oán niệm càng nhiều, năng lượng mà trò chơi có được càng nhiều.

Nhưng mà, không truyền tin tức này ra ngoài, Quỷ thải sẽ càng tràn lan, càng khó đối phó, đến lúc đó không cách nào triệt để tiêu diệt những Quỷ thải này, trò chơi của bọn họ thất bại, cũng là chết sạch.

"Tôi cảm thấy chúng ta không cần xoắn xuýt vấn đề này." Lăng Trường Dạ nói: "Người ở những nơi khác của thành phố Đại Thái có thể rất nhanh cũng sẽ biết, hoặc là đã biết cách tiêu diệt Quỷ thải rồi."

Hoa Hạo Minh hỏi: "Vậy chúng ta..."

"Chúng ta không có cách nào, vẫn phải mau chóng tiêu diệt Quỷ thải, trước mắt xem ra, vẫn phải tiêu diệt Quỷ thải ở chỗ chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này." Lăng Trường Dạ nói.

Mấy người trầm mặc vài giây, đồng loạt nói đã hiểu.

Quả thật như vậy, mặc kệ như thế nào, bọn họ nhất định phải mau rời khỏi nơi này.

Chu Bất Ngữ nói: "Vậy tiếp theo, chúng ta phải chủ động phân biệt người có Quỷ thải trong cơ thể, ra tay giết họ."

Lăng Trường Dạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không phải trò chơi nói hiện tại con người đang ở trong nguy cơ tận thế sao? Cứ coi họ là người bị virus zombie lây nhiễm trong tận thế."

"Hiểu rồi." Hoa Hạo Minh nói nhìn một vòng mấy người, nói: "Bây giờ tôi sẽ đi giết Uyển Uyển kia."

"Để tôi đi." Chu Bất Ngữ nói: "Đầu tiên phải tìm được cô ấy ở đâu, anh chắc chắn không nhanh bằng tôi."

"Thôi bỏ đi." Văn Vũ Tân vẻ mặt trào phúng nhìn cô, "Nhìn xem mỗi lần cô có bộ dạng không đành lòng như vậy, hay là để tôi đi đi, tôi thật sợ cô sẽ phản bội tổ chức mất."

Hạ Bạch thấy Dương Mi cũng sắp mở miệng, nói: "Chi bằng chúng ta đem cô ta làm nhóm đối chứng, quan sát thêm một chút, có lẽ chúng ta có thể từ trên người cô ta phát hiện thêm nhiều manh mối về Quỷ thải."

Mấy người nhìn về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ gật đầu, "Có thể quan sát thêm nửa ngày, trước tiên tìm những Quỷ thải khác ở đâu."

"Có thể Quỷ thải vừa rồi bị tiêu diệt là quái vật phẫn nộ, hoặc là quái vật lo âu. Nếu là quái vật phẫn nộ, vậy khách sạn chúng ta ít nhất còn có quái vật xấu hổ, quái vật bi thương, quái vật lo âu, quái vật sợ hãi, ngoài những thứ này ra, có thể còn có những thứ khác."

Lăng Trường Dạ phân nhiệm vụ cho bọn họ, Hạ Bạch và Nhị Oa đi chỉnh lý chứng cứ mà Nhị Oa và em gái Tuyết Mộc mới tìm được hôm nay, những người khác chia nhóm đi quan sát những khách khác, bước đầu khoanh vùng người khả nghi.

Lúc Hạ Bạch muốn đi, cúi đầu nhìn thấy dị thường trên người Nhị Oa: "Nhị Oa, sao bông hoa này của em lại biến thành màu đen!"

Mấy người cúi đầu, nhìn thấy trên tai Nhị Oa có một đóa hoa trắng đã biến thành màu đen.

Nghĩ đến luồng khí đen vừa rồi tiêu tán từ trong cơ thể người đàn ông kia, Hạ Bạch vội vàng giật lấy đóa hoa nhỏ đã biến thành màu đen kia xuống.

Có một bàn tay nhanh hơn cậu một bước, Dương Nghi đưa tay về phía Hạ Bạch: "Cho tôi, tôi thử xem có thể bắt giữ năng lượng bên trong không."

Hạ Bạch nghe ra sự kích động trong giọng nói của anh ta, cậu biết tại sao.

Dương Nghi đã mang tất cả dụng cụ của anh ta đến khách sạn, trước khi trò chơi bắt đầu còn thử nghiệm dụng cụ cải tiến mới của anh ta. Trò chơi phủ xuống, lấy thành phố Đại Thái ngoài đời thực làm map, cho nên lúc này những dụng cụ kia của anh ta đều ở đây.

Những dụng cụ của Dương Nghi giỏi nhất là phân tích năng lượng, sau khi người chơi đi ra khỏi trò chơi, năng lượng trò chơi mang trên người đều có thể nắm bắt được, nếu để cho anh ta thu thập năng lượng của Quỷ thải ở trong này, có lẽ dụng cụ của anh ta có thể phân biệt ra trong cơ thể những người nào có Quỷ thải.

Như vậy, vấn đề khó khăn của bọn họ liền giải quyết được hơn một nửa.

Thế nhưng Hạ Bạch không đưa cho anh ta, cậu nói: "Đây là đồ của Nhị Oa, anh phải được sự đồng ý của em ấy."

Dương Nghi khựng lại một chút, nhìn về phía Nhị Oa.

Dương Mi phản ứng lại, nhìn Hạ Bạch, lại nhìn Nhị Oa, hỏi anh ta: "Anh, anh xin lỗi Nhị Oa chưa?"

Dương Nghi không nói gì, Nhị Oa đưa đóa hoa đen nhỏ trong tay Hạ Bạch cho Dương Nghi, "Anh ấy xin lỗi rồi, anh cố lên nha."

Lần này người sững sờ lại là Hạ Bạch, cậu hỏi Nhị Oa: "Anh ta xin lỗi em? Lúc nào?"

"Sau khi trò chơi trường cấp 3 Đại Huệ kết thúc, mọi người ra khỏi trường cấp 3 Đại Huệ đều ngủ rồi, anh ấy thì không." Nhị Oa vẫy tay nói: "Anh ấy đến xin lỗi em, còn kể chuyện hồi nhỏ của anh ấy với em, chúng em có những chuyện giống nhau, giống nhau, em không trách anh ấy nữa."

Hạ Bạch nhìn Dương Nghi, anh ta chính là người bị cậu chất vấn trong trò chơi trường cấp 3 Đại Huệ, cậu không ngờ rằng, anh ta vừa rời khỏi trò chơi đã đi xin lỗi Nhị Oa, khi bọn họ đều không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Dương Nghi không nói gì, cầm lấy đóa hoa đen nhỏ đi.

Sau khi những người chơi khác đều đi làm nhiệm vụ của mình, Hạ Bạch ngồi xổm xuống, hỏi Nhị Oa: "Em tha thứ cho anh ta rồi à, không phải lúc đó em bị anh ta dọa đến phát khóc sao?"

"Lúc đó em còn nhỏ." Nhị Oa nghiêm túc nói: "Một chút chuyện cũng sợ hãi, bây giờ em đã lớn rồi, nghĩ lại những chuyện đó không tính là gì, em mạnh lắm rồi."

Hạ Bạch bật cười, xoa đầu cậu bé, "Em thật sự đã lớn rồi."

Trên đầu Nhị Oa bỗng xuất hiện những đóa hoa trắng nhỏ, "Anh Dương Nghi đáng thương lắm, có người yêu em nên em mới lớn lên, còn anh ấy không có ai yêu nên mới phải lớn lên."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.