Viên Phi Phi hẳn không phải là một người thích ôn chuyện cũ, nhưng trong những ngày tháng sau này của nàng, có đôi khi nàng sẽ bất chợt nhớ đến đoạn thời gian ấy.
Nàng cảm thấy, đó là những chuỗi ngày nàng cho rằng mình ôn hoà nhất trong đời. Sau này nhớ lại, nàng thậm chí sẽ có một chút cảm giác rất hoang đường về chúng. Bởi vì nàng tìm không ra bất cứ một lý do nào có thể khiến cho nàng trở nên ôn hoà.
Khi ấy nàng non dại như thế, ngang ngược như thế, cả một con người nàng không khác gì một trái ớt hiểm, vừa dữ dội vừa cay.
Vậy mà nàng rõ ràng đã trở nên ôn hoà.
Mỗi một hồi ức sẽ có một điểm khởi đầu. Đối với Viên Phi Phi mà nói, điểm khởi đầu của những chuỗi ngày đó, là câu nói kia của nàng——
“Không cần biết là bao lâu, ta đều sẽ đợi.”
Và nàng đích xác đã đợi.
Từ ngày đó trở đi, Trương Bình mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng Viên Phi Phi biết, hắn đã thay đổi.
Loại thay đổi ấy, không thể nào dùng ngôn ngữ để nói rõ được, nàng đã sống với Trương Bình năm năm, vẫn chưa từng bao giờ gặp phải cảm giác như vậy. Dường như giữa hai người mọc lên một bức tường vô hình. Dây leo rậm rạp, ngẩng đầu mỏi cổ cũng không trông thấy đỉnh.
Chẳng qua, Viên Phi Phi cũng không có ý định tìm kiếm.
Trương Bình như thường, Viên Phi Phi càng như thường hơn cả hắn.
Dù là lúc Trương Bình bắt đầu dọn dẹp căn phòng nhỏ chứa đồ linh tinh bên hông nhà,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650208/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.