Vì sao trễ thế này mới quay về.
Viên Phi Phi ngồi xếp bằng trên giường, đối mặt với Trương Bình nói: “Ông chủ, trong nhà Bùi Vân xuất sự rồi.”
Trương Bình hơi ngạc nhiên.
Sao vậy.
Viên Phi Phi: “Mẹ hắn chết rồi.”
Trương Bình khựng lại.
Chuyện khi nào.
Viên Phi Phi: “Nghe nói là đêm hôm trước.” Viên Phi Phi lập tức đem những gì nghe thấy từ chỗ Bùi Phủ thuật lại hết với Trương Bình. Trương Bình nghe xong im lặng một chốc, sau đó nhấc tay.
Chuyện nhà họ Kim, ngươi đừng để dính dáng gì nhiều tới mình.
Viên Phi Phi: “Đâu có dính dáng gì nhiều, ta chỉ là có chút giao tình với Bùi Vân mà thôi.”
Nói đến đây, Viên Phi Phi chợt nhớ đến lúc trước khi nàng đi, Bùi Vân giống y như một đứa trẻ, ôm chặt lấy nàng. Lòng nàng bỗng mơ hồ có chút cảm giác, nhưng lại không rõ là gì.
Bàn tay của Trương Bình quơ quơ trước mắt Viên Phi Phi, Viên Phi Phi mới hoàn hồn.
“À……”
Nghĩ gì mà xuất thần vậy.
Viên Phi Phi cúi thấp đầu, “Không có gì.”
Trương Bình cười một tiếng, xoa xoa đầu Viên Phi Phi.
Thời khắc bàn tay của hắn chạm vào đầu nàng, Viên Phi Phi chợt cảm thấy thân thể hơi nhồn nhột, lại có chút bủn rủn. Nàng nâng mắt, liền trông thấy cẳng tay tráng kiện của Trương Bình. Cẳng tay trái của Trương Bình có vài vết sẹo, chắc là do lúc rèn sắt va chạm đâu đó mà bị thương. Viên Phi Phi vươn tay, chạm vào một trong những vết ấy.
Cánh tay của Trương Bình thoáng run lên, rồi chậm rãi thu về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650300/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.