Rất nhanh, màn thầu đã chín, Trương Bình đứng dậy lấy từng cái màn thầu ra bỏ vào trong bát.
Viên Phi Phi và Trương Bình hai người ngồi trên đống củi trong phòng bếp ăn trưa.
“Ông chủ, vừa rồi ta gặp Lưu quả phụ.”
Trương Bình một tay cầm màn thầu, một tay cầm đũa, không còn tay nào rảnh để ra hiệu, liền nhìn Viên Phi Phi một cái, ra ý cho nàng tiếp tục nói.
Viên Phi Phi cắn một miệng màn thầu, bảo: “Ông chủ, Lưu quả phụ không biết chữ đâu.”
Trương Bình gật gật đầu. Vào thời đại này người biết chữ vốn đã không nhiều, phụ nữ biết chữ chính là số ít trong số ít. Bản thân hắn cũng là vì miệng lưỡi bất tiện nên mới học chữ.
“Ông ra hiệu thì cô ta xem không hiểu.” Viên Phi Phi lại nói.
Trương Bình ngoạm từng miếng từng miếng màn thầu, nguyên cái bánh mà chỉ hai ba miếng hắn đã ăn xong.
Viên Phi Phi cười bảo: “Ông nói xem, nếu sau này ta không có ở đây, hai người các ông làm sao nói chuyện.”
Trương Bình miệng nhồm nhoàm đầy bánh, nghe thấy lời Viên Phi Phi nói, nhất thời quên cả nhai nuốt, hai má phình ra hai cục, sắc mặt mờ mịt. Cảnh này làm Viên Phi Phi suýt nữa phun hết cơm rau trong miệng ra.
“Nuốt xuống đi ông chủ, ông đừng có ngậm nữa!”
Trương Bình “ồ” một tiếng, chậm rãi nuốt hết màn thầu.
Viên Phi Phi vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trương Bình, “Ông chủ, sao ta cảm thấy ông dạo này biến thành tên ngốc rồi.”
Trương Bình khẽ nhíu mày, nhấc tay, ngón trỏ cuộn lại, Viên Phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650298/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.