Sớm hôm sau gặp ngày nghỉ, thư viện không có lớp, Viên Phi Phi ngủ một hơi đến khi mặt trời lên cao.
Mông mông lung lung, Viên Phi Phi có cảm giác như mình đang trong một chiếc thuyền con, dập dềnh trên sóng, tròng trành chao nghiêng. Nàng mở mắt, phát hiện bản thân nằm vắt ngang bụng Trương Bình như một con cá trạch. Trương Bình mặc nguyên quần áo nằm trên giường, hai tay để sau gáy, không biết đã tỉnh giấc hay chưa.
Nàng nghiêng đầu cảm thấy bụng của Trương Bình khẽ lên xuống theo mỗi một hơi thở.
Hèn chi giống như ngồi trên thuyền……
Viên Phi Phi gối đầu trên bụng Trương Bình, cằm quẹt qua quẹt lại, Trương Bình bị nàng bỗng nhiên làm cho bị nhột, hơi thở hơi nghẽn, bật cười thành tiếng.
Hắn thò một tay ra bắt lấy cằm của Viên Phi Phi, mắt vẫn không mở. Viên Phi Phi bị hắn tóm không ngọ nguậy được nữa.
Nàng muốn xoay thoát ra, nhưng thoát không xong.
“Hi hi hi hi.” Viên Phi Phi cười toe toét, úp mặt vào tay Trương Bình, nói: “Ông chủ, hôm nay sao ông dậy trễ thế này?”
Trương Bình hé mắt, lười biếng liếc nàng một cái, lại nhắm lại.
Viên Phi Phi nhích nhích lên, nói: “Ông chủ, ông thành con sâu lười rồi.”
Trương Bình cười hừ một tiếng, nắm cằm của Viên Phi Phi nựng vài cái, ý là ngươi còn có mặt mũi đi kêu người khác là con sâu lười.
Viên Phi Phi nằm bò càng thoải mái trên bụng Trương Bình. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, ấm áp vắt ngang lưng của nàng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650485/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.