Lưu Tứ năm nay hai mươi sáu, quê quán Trung Nam, tổ tiên xuôi theo con buôn lưu lạc tới thành Kỳ Thuỷ, dừng bước cắm rễ. Lưu Tứ thuở bé cha mẹ nhắm mắt xuôi tay, trong nhà chỉ còn lại cụ bà sáu mươi tuổi.
Lưu Tứ từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp, một chữ bẻ làm đôi cũng không biết, tên mình cũng không đọc ra hồn. Từ lúc hắn có ký ức đều suốt ngày theo phường vô lại quân bất hảo trong thành Kỳ Thuỷ làm những việc xấu như trộm gà bắt chó.
Nhà tù trong thành Kỳ Thuỷ từng nhốt hắn sáu lần.
May thay gan hắn không lớn, cùng lắm cũng chỉ làm những chuyện lén lén lút lút, cái mệnh cứt chó của hắn lăn lộn bao năm nay cũng chưa từng rước hoạ lớn lao gì.
Cho nên khi hắn bị người lôi ra khỏi giường vẫn còn ngơ ngác chưa biết tại sao.
Trăng treo cao trên trời, Lưu Tứ đang nằm trên giường phơi bụng ngủ ngon. Nhà của Lưu Tứ chỉ có một gian chính, một gian phụ. Lưu Tứ đuổi bà cụ nhà hắn qua gian phụ tối tăm lạnh lẽo, bản thân hắn ngủ trong gian chính.
Căn nhà này của hắn đơn sơ, không sân không cổng, người ngoài muốn vô chỉ cần vượt qua hàng rào thô sơ cao vài thước là xong.
Trương Bình ra khỏi chỗ của Bệnh Hủi, chiếu theo hướng dẫn, tới trước nhà Lưu Tứ. Hắn đứng trước lối vào ngó một chút, sau đó sải bước tiến tới.
Trương Bình mang một đôi giày vải cứng màu đen cột khít chân. Bước đi của hắn trầm ổn kiên định, trong bóng đêm không phát ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650487/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.