Bùi Vân ngồi trên miếng nệm nhỏ, trông Viên Phi Phi đang cười muốn vỡ bụng. Nàng cười một hồi xong, ngoảnh đầu lại, chau mày nhìn hắn bảo: “Ngươi còn nhìn ta làm gì?”
Bùi Vân bị nàng bỗng nhiên chất vấn, hơi luống cuống.
“Ta, ta đâu có nhìn ngươi…….”
Viên Phi Phi ngồi xổm xuống bên người hắn.
“Này, ngươi sao cứ như sắp chết thế.”
Bùi Vân: “Hả?”
Viên Phi Phi: “Nghe ngươi nói chuyện cứ như sắp tắt thở tới nơi.”
Bùi Vân mím môi, giọng nói có phần cao hơn.
“Ai tắt thở……”
“Ngươi.” Viên Phi Phi nói, mặt thản nhiên.
Bùi Vân: “…….”
Viên Phi Phi lạnh mắt trừng Bùi Vân một lúc, sau đó đứng lên, giũ giũ áo bỏ đi.
Hiện giờ trong học đường không một bóng người, Bùi Vân tay nâng thẻ tre, ngồi trước chiếc bàn con, hắn vẫn có thể cảm giác được động tác của Viên Phi Phi ở phía sau lưng, hắn cũng có thể nhớ đến dáng vẻ Viên Phi Phi khi nằm bò trên bàn nửa thức nửa mơ.
Ánh nắng ban mai từ bên ngoài chiếu vào trong học đường, vạch một dải ấm áp mềm mại trên sàn, theo độ ấm đang tăng dần của chậu than, từng tia từng tia tiến dần lên phía trước.
Bùi Vân cảm thấy, những lúc thế này, đến cả thẻ tre trong tay cũng tựa như biến nhẹ nhàng xinh xắn.
Đến ngày Viên Phi Phi làm Cái, Bùi Vân đến đặc biệt sớm hơn thường lệ.
Nguyên ngày hôm đó hắn như thất hồn lạc phách, trong đầu chỉ chăm chăm nghĩ đến mấy khối bạch ngọc Ngô Sơn kia.
Hắn đã suy tính rất lâu, rốt cuộc nên chuẩn bị món đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650574/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.