Sau giờ học, một mình Trương Ngọc bị Khuất Lâm Uyển giữ lại bắt đọc bài, Viên Phi Phi nghênh ngang phất tay với hắn ra về.
Trên đường về nhà, Viên Phi Phi cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng thả bước chậm lại, đi ba bước dừng một bước lung tung trên hè phố, cuối cùng phát hiện ra ——kẻ tiểu nhân đang bám theo nàng từ nãy đến giờ.
Viên Phi Phi đảo mắt khinh thường.
Sắc trời không tối lắm, người trên phố cũng không ít, thế nhưng cái áo trắng tinh như hoa kia đặc biệt gai mắt. Thậm chí, Viên Phi Phi không cần quay đầu nhìn cũng có thể nhận ra đó là ai.
Tròng mắt Viên Phi Phi đảo nhanh, lách vào ngõ hẻm.
Bùi Vân vẫn không biết gì, từ phía sau đuổi đến, cẩn thật nhìn vào con hẻm sâu hun hút mà Viên Phi Phi vừa tiến vô.
Hẻm sâu hun hút…
Hắn vừa xoay người, một bàn tay bất chợt phóng ra từ trong bóng tối, tóm cổ hắn lại.
Bùi Vân sợ hãi đến độ quên cả kêu cứu.
Kẻ khống chế hắn đứng phía sau lưng, cánh tay vòng qua kẹp chặt cứng cổ họng của hắn, Bùi Vân hai chân run rẩy, tay cũng run rẩy yếu ớt cậy cậy cánh tay phía trước cổ hắn, không một chút sức lực.
Chỉ trong giây lát, tí tách tí tách, từng giọt lệ lã chã rơi.
Kẻ đứng phía sau cảm giác được gì đó, khẽ bật cười.
“Này, trốn cũng không biết trốn, còn dám theo dõi người khác, ngươi coi ta như mù à.”
?
?
Bùi Vân tuy đang run cũng không quên sửng sốt, tiếng nói phía sau lưng dù đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650577/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.