Trương Bình tay cầm ấm trà, ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà nghỉ ngơi.
Hắn đang nhìn cái đầu của Viên Phi Phi nhấp nhô trong đống sắt phế liệu ở góc sân đã khá lâu rồi.
Từ sau khi Viên Phi Phi tan học ở thư viện về đến nhà hôm nay, chỉ tuỳ tiện ăn vài miếng cơm, rồi chạy đến đống phế liệu sắt lục tới lục lui, Trương Bình kéo cũng không sao kéo về được.
Hắn vỗ vai Viên Phi Phi, muốn biết rốt cuộc nàng đang có chuyện gì, nhưng Viên Phi Phi không chịu nói với hắn.
“Không sao không sao, ta ăn no rồi, vận động một chút.”
Viên Phi Phi nhảy tới nhảy lui, leo lên leo xuống, Trương Bình nhìn thấy thú vị, nhất thời quên quay lại lò rèn luyện sắt.
Trong sân chất không ít phế liệu sắt, trong đó đa phần là những thứ như nồi chảo hỏng hoặc dụng cụ nhà nông, ngoài ra còn có những thứ Viên Phi Phi không biết tên, nhìn rất kỳ quái.
Viên Phi Phi vốn định tìm đại vài thứ gì đó, để đến lượt nàng phải làm Cái thì trưng dụng. Kết quả tìm tới tìm lui phát hiện không ít đồ chơi mới lạ thú vị, sau đó thì hoàn toàn quên mục đích ban đầu, cứ thế mà chơi ở bãi phế liệu sắt hết sức vui vẻ.
Trương Bình tay áo xắn lên, cầm ấm trà rót vào miệng uống, nghe trong sân vang tiếng binh binh bang bang, cũng không cảm thấy ồn ào. Chặp sau hắn ngồi bị mỏi, liền duỗi chân ra, tuỳ tiện dựa vào bức tường sau lưng.
Viên Phi Phi giơ cao một vật gì đó chạy lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650579/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.