Viên Phi Phi vững tin ông chủ là một người rất tốt — trong thời gian gần cả nửa tháng.
Tại sao nửa tháng sau đó tư tưởng của nàng thay đổi nhỉ.
Bởi vì Trương Bình để nàng đi làm một việc mà nàng không muốn làm nhất — —
Trước khi tin dữ kia truyền đến mấy ngày, Viên Phi Phi đã hoàn toàn quen với cuộc sống mới ở thành Kỳ Thuỷ, cũng quen với việc ông chủ chẳng bao giờ có việc gì cho nàng giúp. Mỗi ngày nàng ăn cơm xong thì chạy ra ngoài chơi, mỗi lần đều chơi hết nguyên ngày.
Buổi chiều tối hôm ấy, Viên Phi Phi về nhà ăn cơm, ăn xong cơm, Trương Bình lại làm người ta bất ngờ khi hắn không đi rèn sắt như thường lệ, mà sau khi dọn bàn sạch sẽ, lại kéo Viên Phi Phi đến ngồi bên bàn.
Viên Phi Phi hơi thấy kỳ quái, nhìn hắn.
“Sao vậy? Muốn làm gì vậy?”
Trương Bình để nàng ngồi đàng hoàng, bản thân đứng dậy, lấy từ giá gỗ trên tường một xấp đồ, đặt trên bàn.
Viên Phi Phi nhìn thấy đó là một xấp giấy, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.
Quả nhiên không sai, Trương Bình đặt xấp giấy xong, tay cầm một mẩu than.
Viên Phi Phi la oai oái: “Ông không tính dạy ta học chữ chứ hả!”
Trương Bình giương mắt nhìn nàng, gật đầu.
Viên Phi Phi lắc đầu lia lịa, sợ hãi nói: “Không không không! Ta không học!”
Trương Bình không nói không rằng, lấy giấy đặt trước mặt Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi níu tay áo Trương Bình, khổ sở van nài nói: “Ông chủ, không học chữ, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650584/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.