Buổi tối hôm Viên Phi Phi đã dứt khoát hạ quyết tâm, cơm nước xong liền ngoan ngoãn ngồi ở bàn chờ tra tấn.
Thế nhưng Trương Bình lại không đi lấy giấy đem tới giống như những tối trước đó.
Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, nói: “Sao không học nữa rồi?”
Trương Bình khoát tay với nàng, ra vài dấu hiệu, chỉ chỉ nàng, lại chỉ chỉ bản thân. Viên Phi Phi hoàn toàn không hiểu bất cứ một điều gì trong mớ đó.
“Ý là sao? Ông lại không muốn dạy ta nữa?”
Viên Phi Phi tưởng Trương Bình giận nàng từ trước đó, nàng nhảy xuống khỏi ghế đến bên chân Trương Bình.
“Ta dập đầu nhận sai với ông!”
Nói xong, nàng cong chân toan quỳ xuống, Trương Bình vội vàng kéo nàng lại, nhìn nàng lắc đầu.
“Ông không giận ta?”
Trương Bình gật đầu.
“Vậy sao ông không dạy ta nữa?”
Ngón tay của Trương Bình cuộn thành nắm, lại không có cách nào biểu đạt ý của mình cho Viên Phi Phi hiểu, cuối cùng hai người mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi, vẫn không làm rõ ràng nguyên do.
Dù sao thì không lâu sau, Viên Phi Phi cũng hiểu được.
Buổi sáng hôm ấy, Trương Bình phá lệ đánh thức Viên Phi Phi đang còn say ngủ trong chăn dậy. Viên Phi Phi lười biếng không chịu dậy, liền bị Trương Bình trực tiếp lôi ra.
“Ông chủ…….” Viên Phi Phi bị ép miễn cưỡng bò dậy trên giường. “Ông có việc nhà cho ta làm sao?”
Trương Bình lắc đầu, chỉ chỉ bồn nước ấm bên cạnh, Viên Phi Phi xúc miệng, bước xuống rửa mặt.
Vừa ăn sáng xong, ngoài cổng vang tiếng gõ.
Viên Phi Phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650583/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.