Ánh mắt sáng long lanh trên một khuôn mặt rạng rỡ nhìn người đang ngồi tê đít bên cạnh nôi, cô nhóc chợt quơ quơ hai cánh tay mập mạp như hai khúc ngó sen non y y nha nha nở một nụ cười . . . . ."Tĩnh, tiểu nha đầu thích cái tên này! Nó đang cười sao?" Đáy lòng Hoan Nhan cũng nhũn thành một vũng, chỉ duỗi cánh tay ra, muốn ôm thân thể nhỏ bé thơm mềm vào lòng mình.
"Tớ chưa từng gặp qua một đứa bé nào vừa sinh ra đã biết cười, thật là một ngôi sao nhỏ!" Văn Tĩnh vui vô cùng, trơ mắt nhìn Tăng Á Hi đem thiên sứ nhỏ đặt trong tay Hứa Hoan Nhan, cô kéo Kaka qua, hai người vây quanh Hứa Hoan Nhan thì thầm nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng còn cười lên thành tiếng , Tăng Á Hi yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đóng kỹ cửa phòng, ngồi xuống băng ghế trên hành lang, hai tay anh đan trước ngực, làm như có chút lo lắng, mi tâm nhíu chặt, càng thêm một mảng lớn u sầu không tan đi được.
Một đêm kia, cuộc đối thoại còn sở sờ ở trước mắt, cũng chính là từ bắt đầu một khắc kia, anh vứt bỏ tất cả, quyết định làm chỗ dựa cho mẹ con các cô, anh biết con đường phía trước rất gian nan, chướng ngại chỗ nào cũng có, nhưng anh lại không nghĩ tới, anh lại vấp phải những trắc trở khắp nơi như vậy, thậm chí ở một thành phố to như nơi này, ngay cả một công việc đơn giản cũng không tìm được.
Không tìm được việc làm, làm thế nào để chăm sóc Hoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/1996716/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.