Cảm xúc * Tia sét xé rách bầu trời, tiếp đó là một tiếng nổ vang rền. Thanh Minh đã qua, đúng vào lúc vạn vật sinh trưởng. "Lâm Tự Thanh..." Khương Mẫn khẽ gọi tên nàng, giọng nói nhỏ bé giữa tiếng sấm. Thỉnh thoảng, cô cũng gọi theo mọi người là "Tiểu Lâm". Nhưng phần lớn thời gian, vẫn là gọi cả họ lẫn tên. Lâm Tự Thanh luôn thích nghe Khương Mẫn gọi tên mình. Cho dù là lúc trách mắng, khi ba chữ ấy thoát ra từ môi cô, vẫn mang theo một thứ dịu dàng khó diễn tả. Ngay khoảnh khắc này. Tiếng sấm dữ dội như xé rách chiếc kén trói buộc. Nàng bỗng bừng tỉnh, lập tức buông tay, liên tục lùi lại vài bước. Nàng nói: "Xin lỗi." Nàng đang làm gì vậy? Biết rõ dạo gần đây Khương Mẫn phải chạy ngược xuôi, tinh thần kiệt quệ, lại còn đang bệnh. Vậy mà bản thân còn chọn lúc này để chất vấn, thậm chí ép buộc cô sao? Chưa kịp để Khương Mẫn mở miệng, nàng đã liên tục nói: "Xin lỗi." "... Xin lỗi." "Không còn sớm nữa. Chị nghỉ ngơi cho tốt đi. Em, em đi trước." Giọng nàng rất nhanh, trầm lắng mà kìm nén. Tựa như mấy câu vừa rồi đã tiêu hao hết tất cả dũng khí mà nàng dồn góp bấy lâu. Nói xong, nàng xoay người rời đi, không cho bản thân thêm một giây để nghe tiếp bất kỳ lời nào. Khương Mẫn đưa tay ra theo bản năng: "Lâm Tự Thanh..." Nhưng tất cả diễn ra quá nhanh, cô chỉ nắm vào khoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-ruc-ro-tua-anh-duong/2899787/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.