Thích * Đầu ngón tay lướt trên màn hình. Lâm Tự Thanh nhìn thấy tin nhắn mới nhất. —"Du lịch văn hóa Định An chào mừng bạn." Nàng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở Định An. Nhưng... nàng từng đến nơi này. Hôm nay không phải là lần đầu tiên nàng đến Định An. Hai năm trước, sau khi lo tang lễ cho mẹ xong, sắp xếp xong mọi chuyện lặt vặt trong nhà, một thời gian dài nàng không có việc, đi đây đi đó. Lúc đó, nàng cũng đã đến Định An. Chỉ là mang balo, lang thang vô định trong thành phố nhỏ này, giống như hôm nay. Nàng không biết nhà Khương Mẫn ở đâu. Nàng cũng không thể hỏi cô. Việc nàng xuất hiện ở đây... có lẽ vốn dĩ là không nên. Khu trung tâm Định An không lớn, xe buýt chạy khá chậm. Lâm Tự Thanh chỉ mang theo một balo, đựng vài bộ quần áo, ngồi trên xe buýt, thong thả đi qua mọi ngóc ngách đông – tây – nam – bắc của thành phố nhỏ này. Trạm cuối cùng của xe buýt là Trường Trung học Định An. Trường Trung học Định An đã được thành lập hơn một trăm năm, dù chỉ là một trường trung học ở huyện, nhưng chất lượng giảng dạy rất cao, thành tích nổi bật, mỗi năm đào tạo ra nhiều học sinh giỏi cho các trường đại học lớn trên toàn quốc. Nhiều người xuất thân từ đây đã trở thành nhà khoa học, kỹ sư công nghệ mới, và những người xuất sắc trong nhiều lĩnh vực, tiếng tăm đã vang xa. Đây cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-ruc-ro-tua-anh-duong/2899791/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.