Quyến rũ * Đêm xuân yên tĩnh và thanh bình. Gió đêm nhẹ thổi, trong gió xen lẫn tiếng côn trùng rả rích. "Được rồi, tranh thủ về đi." Khương Mẫn dịu dàng dặn dò, "Nhớ lái xe cẩn thận, về đến nhà thì báo cho chị một tiếng." "Biết rồi." Lâm Tự Thanh gật đầu, vẫn nắm chặt tay cô, lại chẳng nỡ buông ra. Khương Mẫn nhìn ra nàng còn lời muốn nói: "Sao thế?" "Xin lỗi." Lâm Tự Thanh rũ mắt, "Hôm nay em quá..." Đổi lại là người khác yêu nhau, tỏ tình, nắm tay, hôn môi... chắc chắn sẽ không nhanh đến vậy, sao tất cả có thể đều diễn ra trong cùng một ngày. Nàng không nên như thế. ...Nhưng nàng thật sự rất muốn hôn cô. "Em sao vậy?" "...Tối nay em vội quá." "Không sao." Khương Mẫn cười khẽ, đưa tay nâng mặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, "Cũng do chị chưa làm tốt." Khi đó cô đã nói một tiếng "không", nhưng rất nhanh... cô lại cảm nhận được sự bất an nơi Lâm Tự Thanh. Quả thật, tất cả những gì xảy ra tối nay đều vượt ngoài dự liệu của cô. Khương Mẫn vốn là người lý trí, luôn bình tĩnh, luôn kiểm soát tốt cuộc sống của mình, chẳng bao giờ thích chuyện gì vượt khỏi tầm tay. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến sự dè dặt, kiềm chế và cẩn trọng của Lâm Tự Thanh khi đối diện với cô, trái tim cô lại không nhịn được xót xa. Rồi cô cũng chậm rãi nhận ra, thật ra có vài lời, lẽ ra cô nên nói rõ ràng hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-ruc-ro-tua-anh-duong/2899795/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.