phá sản rồi! “Này, hay là lấy 10.000 won đó mời tớ uống rượu đi.”
“Cậu đang giục tớ gọi điện cho chủ tịch đấy à?” n/h vươn vai. Tôi dựa vào cửa phòng n/h nhìn gáy hắn, noi: “Mời tớ uống đi. Hôm nay tớ sợ vỡ mật ra, hơn nữa, ngày mốt là lễ bế giảng rồi.”
“Tớ nghe nói cho dù có lễ bế giảng, cũng phải học bù những ngày nghỉ mà.”
“Sao? Đi đi mà!”
“Chủ tịch hỏi chúng ta đi đâu thì sao?”
“Còn sao nữa, thì nói là đi thư viện.”
“Cậu ăn mặc như thế mà là đi thư viện à?”
Quần áo tôi thế nào chứ? Chỉ là áo thun tay ngắn, quần đùi, vớ, thắt lưng da, nón. “Ăn mặc thế này là thích hợp đi thư viện lắm rồi?”
“Không cảm thấy còn thiếu thứ gì sao?”
“…?”
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?”
“Để tớ nói nhé, chưa lấy túi xách.”
Tôi chạy đi lấy túi. Không biết n/h ra từ lúc nào, hắn đã ngồi trên ghế nệm trong phòng khách và nhìn tôi chằm chằm.
“Gì thế? Túi sách đã lấy rồi, đi thôi!”
“Không phải muốn nói dối mọi người là đi thư viện sao?”
“Ừ, thì sao?”
“Cặp đâu?”
“A!”
“Đầu óc bị nổ tung rồi à? n/h nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, cổ quái, tôi bỏ hắn lại phía sau, mang cặp vào rồi đi ra. n/h lúc này mới đứng dậy khỏi ghế.
Tên này kỹ tính thế, xem ra, cậu là tên tội phạm hoàn hảo điển hình. Tóm lại, cũng không phải khong thích uống rượu! Ha ha ha!
“Bố. Con đi thư viện đây.”
“Rủ n/h đi cùng nhé.”
“Dạ.”
Bố không nói thêm gì nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-san-ac-quy/1819573/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.