- Lão gia, ăn chút gì đi, người một tháng nay liên tục đổ bệnh, bọn hạ nhân rất lo lắng.
Tôn quản gia đầy lo lắng, bưng bát cháo đến chỗ Lý Hiền, đôi tay già nua hơi run run.
Lý Hiền gương mặt xanh xao, uể oải từ giường ngồi dậy.
- Có tin tức gì không?
- Bẩm... vẫn chưa có! – Tôn quản gia thở dài.
Lý Hiền đưa tay di di thái dương, trên mặt hoàn toàn là mệt mỏi. Hốc mắt hắn thâm quầng tựa như chưa đêm nào là ngon giấc.
- Bên Lăng Phàm thế nào?
- Lăng tướng quân đã liên lạc được với Lưu Tư, hiện đệ tử của Lưu Tư là Lâm Hàn đang nghỉ ngơi ở phủ Tướng quân, chốc nữa sẽ đến rừng trúc để xem xét tình hình.
- Được, chuẩn bị kiệu, ta đến chỗ Lăng Phàm một chuyến.
- Lão gia... ăn chút gì đã!
Lý Hiền nhìn bát cháo ấm trên tay Tôn quản gia, khẽ thở dài, cuối cùng cũng động vào cái thìa.
- Tất nhiên là phải ăn, không làm sao có sức mà gặp Uyển nhi và Lang nhi.
- Lão gia nghĩ được vậy quả thật tốt quá.
Tôn quan gia yên lòng gật gật đầu.
.
- Lâm cô nương, đường xá xa xôi, vất vả cho cô rồi.
- Không dám, Lăng tướng quân là bằng hữu của sư phụ tiểu nữ, chuyện này không đáng là gì.
Lưu Tư là một bằng hữu rất thân thiết với Lăng Phàm, ông ta nổi tiếng không phải vì có võ công cao cường, mà là vì khả năng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325071/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.