- Cô chủ, ông chủ mới gọi điện hỏi thăm.
Đông Phong hơi dừng động tác vắt áo lên mắc, rồi lại tiếp tục, đầu hơi gật nhẹ.
- Bác Tân, cô ta sao rồi?
Đông Phong một lúc lâu sau mới mở miệng, ngữ điệu nhàn nhạt, lạnh lùng.
- Cô ta tình trạng sức khỏe rất tốt. Có điều vẫn hôn mê – Bác Tân lắc đầu.
- Chấn thương ở đầu thế nào? – nghĩ một lúc rồi hỏi.
- Sớm rút chỉ thôi, nhưng mà... sợ để lại chút di chứng! – thở dài.
- Ví dụ? – thản nhiên hỏi.
- Mất trí nhớ tạm thời!
Đông Phong không đáp, lại là cái gật nhẹ.
- Cô chủ, tối nay có ăn tối ở nhà không? Bà chủ rất muốn ăn cùng cô đấy.
- Không có hứng! Sẽ sang nhà Nguyệt. Bác phục vụ cơm cho bà ta đi – lạnh lùng.
- Cô chủ, bà chủ chỉ muốn thân thiết với cô hơn thôi mà – Bác Tân thở dài, giọng than vãn.
- Tốt nhất bà ta nên tránh xa khỏi tầm mắt của tôi. Như vậy là tôi biết ơn lắm rồi! – ánh mắt sắc nhọn hướng sang bác Tân.
- Ây cha, cô chủ...! – lại thở dài.
- Được rồi, chuẩn bị nước cho tôi tắm. Chăm sóc cô gái kia nữa. Ít nhiều gì lỗi cũng do chúng ta – đánh mặt sang chỗ khác.
- Được được – buồn tủi gật đầu, đi ra ngoài.
.
- Tiểu Lang, thế nào, cậu sống lại chưa? – Tiểu Bắc lo lắng, hỏi gấp gáp.
- Hảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325093/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.