Hỏa Lang vận một y phục màu trắng, điểm vài đường khâu vàng nhạt. Mái tóc dài được búi nhẹ một nửa phía trên, còn nửa phía dưới thả ra, hai lọn tóc mai dài đung đưa trong gió, hết thảy phong lưu. Gương mặt thanh tú và mái tóc kia quả thật rất hợp với y phục đơn giản mà không kém phần thanh thoát, cao quý đang vận trên người. Tất nhiên người chọn bộ y phục này cho Hỏa Lang là Uyển Vân.
Uyển Vân vận trang phục cũng không có phần cầu kì, màu xanh tươi mát, chi tiết khâu rất cẩn thận, hoàn toàn làm nổi bật lên vẻ đẹp ôn nhu, đơn giản của nàng.
Cả hai người xuống phố. Chưa ai mở miệng. Hỏa Lang không dám đi ngang bằng Uyển Vân, đi sau nàng chừng nửa bước chân.
Người dân trong thành nhìn chăm chú hai người, lời xì xào bắt đầu nổi lên:
- Một nam một nữ kia là ai? Sao chưa thấy bao giờ?
- Trông họ như trong tranh bước ra vậy. Nữ nhân kia đẹp tuyệt trần, nam nhân kia không kém là bao. Họ quả thật quá đẹp đôi a.
- Một cặp tiên đồng ngọc nữ a, sống ngần này năm cuối cùng cũng được nhìn thấy a.
- Thật làm người ta hạnh phúc lây.
Uyển Vân nghe hết những lời này, nét giận trên mặt gần như biến mất. Chỉ cảm thấy ngượng ngùng kèm theo đó là một chút vui sướng. Mặt hơi phiếm hồng.
Hỏa Lang mặt từ lúc nào đã đỏ phừng phừng. Nhưng tuyệt nhiên ánh mắt lạnh lùng không đổi. Thình thoảng bối rối liếc nhìn những người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325189/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.