- Lang nhi, chốn kinh thành không hề đơn giản, ngươi nhớ phải thật cẩn thận, có thích nam nhân nào cũng phải tìm hiểu kĩ lưỡng, nếu ưng rồi dẫn đến gặp sư phụ.
- Ân – gật đầu.
"Không có chuyện đó đâu" – Uyển Vân nhíu mày.
- Ăn uống đầy đủ, đừng nhớ nhà mà bỏ bữa – Lý Chân thở dài.
- Ân – gật đầu.
"Lo lắng thừa rồi sư phụ" – Uyển Vân thở dài.
- Thoải mái vận nữ phục, không cần phải vận nam trang nữa.
- A... cái này... - lúng túng liếc sang Uyển Vân.
Uyển Vân khẽ nhíu mày ngó đi chỗ khác, làm bộ không quan tâm.
- Sao vậy Lang nhi? – Lý Vương gia hỏi.
- Vận nữ phục quả thật không quen – cười cười.
- Không thể vận nam trang mãi được, như vậy không tìm được nam nhân nào đâu – Lý Vương gia cười vỗ đầu Hỏa Lang.
- Cha, nếu sư huynh không thoải mái, không nên ép nàng – lúc này Uyển Vân mới lên tiếng.
- Chuyện này sao được, cứ vận nữ phục, lâu dần sẽ quen – khẽ thở dài – còn Uyển nhi, giờ không thể mãi gọi Hỏa Lang là sư huynh nữa, thay đổi cách nói được rồi.
- Nếu quen rồi thì sao có thể đổi? – Uyển Vân một lúc nói vào cả hai vấn đề.
- Được rồi được rồi, như vậy đi, bao giờ có ý định tuyển phu quân thì vận nữ phục, không thì cứ vận nam trang, Lang nhi như vậy sẽ thoải mái, một công đôi việc, Uyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325197/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.