Tốn thời gian với bọn sơn tặc, nên phải gần hết giờ Ngọ , đoàn người nhà Vương gia mới đến được tiệm cơm. Như mọi khi, Hỏa Lang ăn rất ngon miệng, còn người nhà Vương gia vẫn giữ phong thái tôn nghiêm, ăn từ tốn, đến cả người hầu cũng rất điềm tĩnh ăn.
Uyển Vân nhìn Hỏa Lang, khẽ nhíu mày:
- Nói bao lần rồi, ăn từ tốn.
- Â...n... - mồm nhồm nhoàm, rụt rè trả lời.
Nuốt nốt đống thức ăn trong miệng, rồi từ đó từ tốn mà ăn, không còn tiếng ăn ồn ào ban đầu nữa.
Thấy bộ dạng này của Hỏa Lang, mấy người hầu nhà Vương gia ôm miệng, không dám cười lớn, còn Vương gia thì khoái chí vỗ vai Hỏa Lang:
- Hỏa Lang đã từ tốn ăn rồi a – cười lớn.
Nói rồi quay sang đám người ở:
- A Hổ, có chuyện gì sao?
Một nam nhân đang nhịn cười mặt đỏ phừng phừng đứng lên ôm quyền:
- Dạ, bẩm...
Chưa nói hết câu, Vương gia vẫy tay ý bảo ngồi xuống. Người tên A Hổ kia cũng thuận theo, ngồi xuống, vẫn đang nhịn cười:
- Bẩm lão gia, nô tài không dám cười Hỏa Lang công tử nhưng quả thật không nhịn được, xin lỗi lão gia, tiểu thư và Hỏa Lang công tử.
Vẫn đang nhịn cười, đám người cùng bàn cũng thở hổn hển, không nhịn nổi.
Hỏa Lang nhìn sang đám người ở, nhìn Vương gia, không khỏi tò mò. Lên tiếng:
- Cười gì vậy sư thúc?
- A, hỏi A Hổ, A Hổ kìa – đùn đẩy sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325195/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.