Mọi người ở Khê Đầu Lĩnh đều bàng hoàng, không ai dám nói với người ngoài. Vì chỉ cần có người nhiễm bệnh, là cả nhà sẽ bị cách ly, chẳng khác gì phán tử hình cho cả gia đình đó!
Các thanh niên tri thức cùng nhóm với Đỗ Kiến Quốc, chỉ cần nhà có quyền thì đều vội vàng trở về thành phố. Nếu không thể quay về thì chỉ có ngồi chờ chết, nên mọi người đều lén chạy về nhà.
Nhưng Đỗ Kiến Quốc không đi, vì ông thể không thể bỏ mặc Hạ Thanh Thanh được. Ông có nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Khê Đầu Lĩnh lại bùng phát bệnh phong.
Trong lúc suy nghĩ trăm bề vẫn chưa ra cách giải quyết, vào một sớm như bình thường, khi rửa mặt, ông phát hiện có lốm đốm đỏ trên tay.
Đỗ Kiến Quốc biết mình đã bị lây bệnh, nhưng để không bị cách ly như những người kia, ông quyết định giấu nó đi. Ông mặc quần áo dài tay, nếu không có chuyện gì, ông sẽ tránh tiếp xúc với người khác để không lây cho họ.
Cứ như vậy, Đỗ Kiến Quốc lén lút được mấy ngày, thì chợt nhớ ra mấy hôm trước họ có cứu hai người từ biển lên, tình trạng của họ cũng giống mình.
Nghĩ đến đây, đầu ông kêu lên, chẳng lẽ họ đã mang mầm bệnh đến đây? Ông không chấp nhận được sự thật này, không phải họ cứu người ư? Sao lại gặp báo ứng? Ông trời thật không công bằng!
Để chứng thực suy nghĩ của mình, Đỗ Kiến Quốc chạy nhanh đến phòng của hai người kia. Cửa bị khóa từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tim-xac/2951695/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.