Thế... còn anh thì sao? * Cô nhìn anh, ánh mắt ấy so với mọi lần chạm mắt trước đây đều sâu nặng hơn, dịu dàng hơn. Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, chưa từng có ai được cô nhìn bằng ánh mắt như vậy. Thứ cảm giác tin tưởng, ấm áp và nặng trĩu ấy dần lấn át hết những do dự giằng xé trong lòng cô. Cô từng nhắc mình vô số lần rằng đừng tin vào lời ngon tiếng ngọt của đàn ông. Nhưng giờ đây... xin được yếu lòng một lần thôi. Thẩm Úc Đường không nói thêm gì, cô quỳ lên ghế sofa, rồi thẳng thắn ngồi lên đùi anh, cúi xuống hôn anh. Một nụ hôn sâu, đầy cảm xúc và không chút giữ lại. Đầu ngón tay cô siết chặt sau gáy anh, hơi thở giao hòa, trái tim hòa vào nhau. Giữa hơi thở rối loạn, giọng nói của cô trở nên ngắt quãng: "Hy vọng anh sẽ nhớ kỹ hôm nay... ngài Lawrence." Giọng cô còn vương hơi thở, môi khẽ run chạm vào môi anh, như đang gõ nhẹ lên nhịp tim anh. Khi dứt ra, cô nhìn anh, ánh mắt như sóng nước, nở nụ cười nhẹ: "Bởi vì hôm nay, em đã chọn tin tưởng anh, chọn bước thêm một bước. Ngày này... đáng để ghi nhớ đấy." Ánh mắt Lawrence đã sớm không còn tỉnh táo, ngọn lửa trong đó đặc quánh, nóng đến bỏng rát. Anh nuốt một cái, quai hàm căng lên, toàn thân dường như đang
Lời tỏ tình của Lawrence nhẹ nhàng như một sợi tơ mảnh quấn lấy trái tim của Thẩm Úc Đường từng vòng, từng vòng, đến mức muốn khắc lên đó dấu ấn của riêng anh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-bi-oi-luc-gia-tien-tong/2912618/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.