"Không cần." Cô kháng nghị, không muốn cũng không nguyện bị hắn khiêu khích như thế, người đàn ông này đã sờ lần toàn thân cô, hiện tại lại vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước thăm dò chỗ mẫn cảm của cô.
Lôi Đình Lạc đâu có thể nào buông tha cô như vậy, hai tay bắt đầu dò xét mỗi một tấc da thịt toàn thân cô, trừ bỏ đùi, còn phát hiện eo của cô cũng thực mẫn cảm, không để ý sự cự tuyệt của cô, lại bướng bỉnh gãi vào chỗ mẫn cảm của cô.
Không muốn bị hắn phát hiện nhược điểm này, Tương Bình ẩn nhẫn xúc động muốn cười, đồng thời ngăn cản hành vi bá đạo của hắn. Nhưng mà càng ngăn cản, liền càng kích khởi dục vọng khiêu chiến của hắn.
Đánh không lại sức mạnh của hắn, Sở Tương Bình đơn giản lạnh nhạt đáp lại, ít nhất cô còn có đủ sự chịu đựng để kiêu ngạo, chờ hắn cảm thấy tự tìm mất mặt sẽ dừng tay.
Nhưng không thể tưởng được hắn đáng giận đến cực điểm, đột nhiên ngưng động tác làm cho người ta nghĩ đến hắn buông tha cho, đợi cô mới buông lỏng, liền dùng tốc độ trở tay không kịp tấn công vào phần eo của cô.
"Dừng tay —" Cô bị hắn bức cười, phát ra kháng nghị.
"Em rốt cục nở nụ cười, tôi thích nhìn em cười."
"Muốn tôi cười nói một tiếng là được, không cần như vậy, tha tôi đi!"
"Cái đó không giống, em không có lòng phòng bị, cười rộ lên thập phần mê người."
Tương Bình vội vàng bắt lấy tay hắn, mười ngón giao nhau quấn quít lấy, làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-nguy-hiem/1300307/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.