Bầu không khí của bữa tối rất tuyệt, chí ít Lục Chấn Dương và Lục Đông Thâm không nhắc đến chuyện công ty trong bữa ăn.
Đến tận khi ăn xong, Lục Chấn Dương mới gọi Lục Đông Thâm vào trong thư phòng, cũng tiện thể để Tưởng Ly "dự thính". Bấy giờ cô mới biết, Lục Môn quả nhiên có biến động lớn.
Không còn vẻ hòa nhã như lúc ngồi dưới tán cây anh đào, Lục Chấn Dương dựa vào chiếc ghế xích đu, mặt hướng về phía sắc trời ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới nói: "Nếu bố đoán không nhầm, Lục Môn hiện tại đã là vật trong túi con rồi phải không?"
Tưởng Ly ngồi trên sofa, nghe xong câu này mà bàng hoàng.
Lục Đông Thâm không ngồi xuống, bình tĩnh đối diện với bóng lưng của Lục Chấn Dương, vẫn cung kính nói: "Còn thiếu một bước cuối cùng ạ."
Lục Chấn Dương từ từ xoay ghế lại, nhìn anh bằng ánh mắt sắc lẹm: "Thứ con thiếu chính là cái gật đầu của người quản lý này?"
"Vâng." Lục Đông Thâm không chút giấu giếm.
"Cận Nghiêm mãi không tới gặp bố. Bố nghĩ, bố đồng ý hay không có vẻ không còn quan trọng nữa." Lục Chấn Dương nhìn anh: "Thế nên, con đến tìm bố là muốn điều gì?"
Lục Đông Thâm vững vàng tiếp lời: "Danh chính ngôn thuận."
Hai người một người hỏi một người trả lời, hỏi thì sắc bén, trả lời thì thẳng thắn, không hề giấu giếm, giống như hai thanh kiếm sắc đang tiếp chiêu trong không khí lạnh giá, người qua kẻ lại. Ai cũng biết rõ chiêu tiếp theo mà đối phương tung ra sẽ là gì. Tưởng Ly ngồi bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tinh-tri-mang/705210/chuong-601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.