"Anh không hôn em, ôm em sao?"
- --
"Thôi nào em, đừng khóc nữa."
Chu Vọng Xuyên miệng nói lời an ủi, một tay vuốt ve tóc cậu, tay kia vẫn còn trong chăn, xoa bóp vùng bụng dưới của cậu.
Thương Mộ vừa tức vừa kinh ngạc, nghiến chặt răng nhìn chằm chằm người trước mặt. Cơ thể cậu yếu ớt, ngay cả tiếng nức nở cũng mềm nhũn, nước mắt không ngừng lăn dài trên cằm, trông vô cùng yếu đuối.
Chu Vọng Xuyên dịu dàng lau nước mắt cho cậu, nhưng tay kia không hề có ý định buông ra, tiếp tục dùng thủ pháp chuyên nghiệp xoa bóp bụng dưới của cậu.
"Bỏ ra." Thương Mộ từ kẽ răng gằn ra hai chữ.
Chu Vọng Xuyên biết cậu đã đến giới hạn, cũng biết nhịn quá lâu sẽ không thể tự đi được, cần một chút trợ giúp.
"Ngoan nào."
Chu Vọng Xuyên dịu dàng nói, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy "cậu" trong lòng bàn tay. Ngón tay của bác sĩ linh hoạt và khéo léo, nhẹ nhàng vuốt ve, như gảy đàn, như múa bút. Động tác của anh ưu nhã, ung dung, trên mặt là vẻ thản nhiên, điềm tĩnh.
Thương Mộ tràn ngập phẫn nộ và kinh ngạc, vẻ mặt như muốn xé xác Chu Vọng Xuyên ra ăn tươi nuốt sống. Nhưng cậu vẫn dùng hết sức lực toàn thân để nhịn. Cơ thể run rẩy dữ dội, những ngón tay siết chặt ga giường nổi cả gân xanh.
Nhưng cuối cùng cậu đã thua trong cuộc giằng co này.
Hai phút sau, Chu Vọng Xuyên đạt được mục đích, nhưng Thương Mộ gần như sụp đổ. Cậu tức giận đến mức quên cả khóc, chỉ không ngừng mắng anh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-toi-yeu-mieng-thi-cung-tam-thi-mem/1070047/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.