1 tháng sauSeoul - Hàn Quốc
Nó lững thững trên vỉa hè, quần áo xộc xệch, tóc rối bời, mặt hốc hác nếu ai nhìn vào thì trả ai bảo nó xuất thân từ gí đình giàu có.
Đôi chân cứ bước đi mệt nhoài, cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo, nó bắt đầu cảm thấy choáng và chưa đầy 3s định hình thì nó đã ngất lịm đi. Vì là trời tối thời tiết lại lạnh đi nên không có người ra vào. Nó co ro người lại nằm gọn ở một góc.
Có một chàng đi qua khuân mặt điển trai tiến lại gần đó
Cô gì ơi sao cô lại nằm đây vậy -- anh chàng đó hỏi
Cứu tôi tôi lạnh lắm -- nó nói không ra lời, từng chữ nói ra thật khó cứ như đi trên tảng băng mỏng sợ nó vỡ ra vậy
Chàng trai đó rìu nó đứng dậy, rồi đặt lên lưng mình
Nhà khá gần à không,đó không phải nhà đó chỉ là căn hộ của công ty thôi
Khi đưa nó về tới nhà anh đặt nó xuống giường, đắp chăn cho nó
Sáng hôm sau
Nó từ từ mở mắt ra thấy khung cảnh lạ nó liền bật dậy, trước mặt nó là chàng trai mang khuân mặt đẹp trai và đáng yêu
Anh từ từ nheo mắt tĩnh dậy
-Ơ em dậy rồi sao
-Anh là người đã cứu em hôm qua sao
-Um anh thấy em nằm đó nên anh đưa em về thôi, nhà em đâu sao phải nằm đó vậy
-Em bị người khác cướp mất nhà rồi
-Chuyện là sao kể anh nghe xem
-@#$&&-- nó kể hết câu chuyện của mình ra từ lú nó tới đây rồi tới chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-toi-yeu-ten-vuong-tuan-khai/349435/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.