Hứa Tế lên xe cùng Phó Ứng Thâm.
“Ai vậy?” Phó Ứng Thâm không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy có người đang làm phiền Hứa Tế.
Hứa Tế suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không quen. Ông ta cầm hợp đồng mua nhà đến đưa cho em, bảo em nói giúp vài câu trước mặt anh. Em không đồng ý, có lẽ vì thế nên ông ta mới nói mấy lời hơi mạo phạm.”
Phó Ứng Thâm không ngờ chuyện này lại là do mình gây rắc rối cho Hứa Tế, anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Gần đây có nhiều người tìm em không?”
“Hiện tại thì chỉ có ông ta, nhưng đúng là trước đó có khá nhiều người gửi quà. Em đã dặn lễ tân từ chối hết rồi.” Hứa Tế đáp.
Phó Ứng Thâm nhíu mày càng sâu, một lúc lâu sau mới lạnh giọng nói: “Là anh sơ suất. Chuyện này anh sẽ xử lý, sẽ không ai làm phiền em nữa đâu.”
“Ừm, được vậy thì tốt.” Hứa Tế gật đầu. Nếu Phó Ứng Thâm có thể giải quyết triệt để tất nhiên là chuyện tốt, dù sao cậu cũng chẳng muốn cứ vài bữa lại bị ai đó chặn đường tặng quà.
Yên lặng thêm một lúc, Hứa Tế bỗng nói: “Phó Ứng Thâm, nếu như em thật sự nhận quà thì sao? Anh sẽ xử lý thế nào?”
“Nếu em thấy vừa mắt thì cứ nhận.” Phó Ứng Thâm đáp.
Hứa Tế nhướn mày nhìn anh: “Người ta sẽ không vô cớ mà tặng quà đâu, nếu em nhận thì chắc chắn phải giúp họ làm việc.”
“Nếu em vui thì cứ nhận, việc còn lại để trợ lý của anh xử lý.” Phó Ứng Thâm nói.
Hứa Tế vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-trong-long-cua-anh-ay/2739481/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.