“Em thà chết cũng không muốn kết hôn.”
Chúc Tri Hi kéo vali, bị dòng người xô đẩy vào trong toa tàu: “Thật đấy, anh ơi, anh đừng lo cho em nữa. Đừng, tài xế cũng đừng đến, em lên tàu điện ngầm rồi.” Nói xong, cậu cúp máy.
Mười hai giờ rưỡi trưa, chưa phải giờ cao điểm, nhưng toa tàu điện ngầm vẫn chật cứng như đồ hộp căng phồng, không chỉ đông người mà còn lẫn lộn các loại pheromone, cứ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng tất cả những điều này đối với Chúc Tri Hi không ảnh hưởng gì nhiều. Cậu thà chen lấn ở đây còn hơn để tài xế nhà mình đón. Với tình trạng hiện tại của cậu, không phải bị đưa đến nhà hàng Tây để xem mắt thì cũng là đến bệnh viện khám bệnh.
Hai ngày trước, cậu vẫn đang ở khu bảo tồn động vật hoang dã Đông Phi làm tình nguyện viên, tự do tự tại, tràn đầy sức sống. Không hiểu sao, khi đang gọi video cho ba, cậu bỗng nhiên chảy máu mũi, vừa định đứng dậy tìm giấy lau thì choáng váng ngất xỉu tại chỗ.
Sự việc này dọa cả nhà sợ điếng. Điều kiện y tế địa phương lại có hạn, ba cậu không nói không rằng, lập tức tìm người cưỡng ép đưa cậu về nước.
Điện thoại rung lên, vẫn là anh trai cậu, Chúc Tắc Nhiên.
[Đại Chúc: Anh cũng lười quản em lắm, đây đều là nhiệm vụ lão Chúc giao cho anh.]
Anh gửi liên tiếp mấy file PDF, tựa đề là hồ sơ xem mắt. Chúc Tri Hi nhìn lướt qua, không muốn mở ra xem.
Chúc Tắc Nhiên lại chuyển tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tuyet-cua-em-co-the-song-duoc-bao-lau/2793249/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.