🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Em thà chết cũng không muốn kết hôn.”

Chúc Tri Hi kéo vali, bị dòng người xô đẩy vào trong toa tàu: “Thật đấy, anh ơi, anh đừng lo cho em nữa. Đừng, tài xế cũng đừng đến, em lên tàu điện ngầm rồi.” Nói xong, cậu cúp máy.

Mười hai giờ rưỡi trưa, chưa phải giờ cao điểm, nhưng toa tàu điện ngầm vẫn chật cứng như đồ hộp căng phồng, không chỉ đông người mà còn lẫn lộn các loại pheromone, cứ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Nhưng tất cả những điều này đối với Chúc Tri Hi không ảnh hưởng gì nhiều. Cậu thà chen lấn ở đây còn hơn để tài xế nhà mình đón. Với tình trạng hiện tại của cậu, không phải bị đưa đến nhà hàng Tây để xem mắt thì cũng là đến bệnh viện khám bệnh.

Hai ngày trước, cậu vẫn đang ở khu bảo tồn động vật hoang dã Đông Phi làm tình nguyện viên, tự do tự tại, tràn đầy sức sống. Không hiểu sao, khi đang gọi video cho ba, cậu bỗng nhiên chảy máu mũi, vừa định đứng dậy tìm giấy lau thì choáng váng ngất xỉu tại chỗ.

Sự việc này dọa cả nhà sợ điếng. Điều kiện y tế địa phương lại có hạn, ba cậu không nói không rằng, lập tức tìm người cưỡng ép đưa cậu về nước.

Điện thoại rung lên, vẫn là anh trai cậu, Chúc Tắc Nhiên.

[Đại Chúc: Anh cũng lười quản em lắm, đây đều là nhiệm vụ lão Chúc giao cho anh.]

Anh gửi liên tiếp mấy file PDF, tựa đề là hồ sơ xem mắt. Chúc Tri Hi nhìn lướt qua, không muốn mở ra xem.

Chúc Tắc Nhiên lại chuyển tiếp tin nhắn của ba.

[Lão Chúc: Người ta điều kiện rất tốt, còn trẻ mà đã là giáo sư rồi, tuy là Alpha cấp S nhưng lối sống rất chừng mực, ngoại hình cũng vô cùng xuất sắc, thầy hướng dẫn của cậu ấy là bạn tốt của ba, khen ngợi học trò không ngớt lời. Vừa hay Tiểu Hi về nước, con mau bảo thằng bé xem tài liệu đi, khuyên nó ít nhất cũng nên gặp thử một lần.]

Đọc xong, Chúc Tri Hi cười khẩy, ngồi phịch xuống vali, ngón tay bay nhanh trên màn hình.

[Tiểu Chúc: Điều kiện hay ngoại hình của người ta em không hứng thú, em về nước đâu phải để đi xem mắt, đã nói là làm giám tuyển nghệ thuật cho một bảo tàng rồi, công việc đàng hoàng, chứ mọi người tưởng chỉ một trận ốm nhỏ mà trói em về được chắc?]

[Đại Chúc: Em từng làm công việc nào đàng hoàng chưa? Trước ba bảo em học Quản trị kinh doanh để vào tập đoàn, em cứ đòi chạy ra nước ngoài học Lịch sử nghệ thuật. Vất vả lắm mới tổ chức được một cái triển lãm có chút tiếng tăm, rồi đột nhiên bỏ ngang, chạy đi du lịch vòng quanh thế giới. Không có khổ mà cứ tự đi tìm khổ, vừa mới đáp ở Kenya, loáng phát đã bơi tới rừng Amazon, tìm em còn khó hơn dò sóng điện thoại trong tầng hầm. Anh xem vlog của em, nào cho tinh tinh con bú sữa, nào là tìm trứng rùa biển, đến mức đầu suýt đông thành cục đá tới nơi vẫn đợi cho chim cánh cụt ăn…Thế đấy, công việc đàng hoàng mà em nói đó hả? Có ai trả lương cho em chưa?]

Chúc Tri Hi bật cười vì tức.

[Tiểu Chúc: Tầm nhìn của hai chúng ta không cùng đẳng cấp, em từ chối nói chuyện với loại người cuồng công việc theo chủ nghĩa công lợi như anh.]

[Đại Chúc: Em nói có giữ lời không? Trước đây không phải chính em tuyên bố không bao giờ muốn làm giám tuyển nghệ thuật nữa sao?]

[Tiểu Chúc: Lần này thật sự khác! Bảo tàng này sắp đóng cửa rồi, muốn mời em làm triển lãm cuối cùng trước khi đóng cửa, ý nghĩa cực kỳ lớn (trả lời xong câu này em thật sự không thèm để ý đến anh nữa đâu)]

[Đại Chúc: Ồ, “triển lãm hồi quang phản chiếu” à?]

Chúc Tri Hi tức lộn ruột, chuẩn bị gõ bàn phím đáp trả lại.

“Cái loại người gì thế này?!”

Ủa? Ai nói hộ lời cậu đang nghĩ trong đầu thế?

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng ồn. Ở giữa toa tàu, dường như đã xảy ra chuyện.

Những hành khách vốn đang trật tự đứng bám tay vịn, giờ lại náo loạn cả lên. Có người bịt mũi miệng, cũng có người lục tìm gì đó trong túi, ai cũng vội vàng dồn về phía cửa toa tàu. Nhưng hiện tại còn lâu mới đến trạm tiếp theo.

Cất điện thoại vào túi, cậu đứng dậy, ánh mắt hướng về phía trung tâm của cuộc cãi vã. Trong khung cảnh hỗn loạn, cậu thoáng thấy một người đàn ông cao lớn, đang tiến sát về phía một thanh niên gầy nhỏ khác.

“Cất pheromone của anh lại đi được không? Thật sự hết nói nổi, Alpha cấp cao mà giải phóng lượng pheromone lớn thế này ở nơi công cộng là phạm pháp đó!”

“Ý thức kém quá, đây là hành vi xâm hại gây nguy hiểm nơi công cộng, anh biết trên tàu có bao nhiêu Omega không?”

Chúc Tri Hi liếc cổ tay và cổ của gã Alpha kia, không đeo thiết bị ức chế. Nhưng người bị hắn ta khống chế sau gáy dán miếng dán ức chế, khả năng cao là Omega.

Cậu thò tay vào ngăn bên của ba lô leo núi, ánh mắt không rời khỏi trung tâm của cuộc xung đột.

Đột nhiên, gã Alpha kia lao thẳng về phía Omega, “rầm” một phát, hất văng đối phương vào cửa toa tàu. Toa tàu đang chạy cũng theo đó mà chấn động dữ dội.

Tiếng hét thất thanh vang lên tứ phía, vòng tròn do hành khách tạo ra càng lúc càng nới rộng, ai nấy đều kinh hãi né xa.

“Buông tôi ra!” Omega bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, giơ tay ra sức đập đánh, giãy giụa, nhưng Alpha dễ dàng bẻ quặt cánh tay cậu ta, rồi thò tay ra sau gáy.

Xoẹt —

Miếng dán ức chế bị xé toạc.

Hai mắt Omega trợn tròn, sức lực dường như bị rút cạn. *** vọng cầu sinh ngay lập tức bị luồng pheromone áp đảo, chỉ còn lại bản năng si.nh l.ý phục tùng bị động.

Cậu ta tuyệt vọng nhìn cặp nanh trắng sắc bén của đối phương đang áp sát mình.

“Làm ơn…” 

Vào thời khắc nguy cấp, một chiếc áo khoác từ trên cao chụp xuống, trùm kín đầu Alpha đang mất kiểm soát từ phía sau, mà khoeo chân hắn ta cũng bị ai đó đá mạnh từ sau lưng, thân hình hắn loạng choạng, quỳ sụp xuống đất.

Ngay sau đó, một gương mặt xinh đẹp cực nổi bật xuất hiện. Cậu hơi cụp mắt, ngoạm một đoạn dây thừng màu xanh đã thắt nút sẵn, trên mí mắt trái có một nốt ruồi đỏ tươi, làn da trắng sứ ánh lên dưới luồng sáng chập chờn của toa tàu, trông rất trong sáng và thanh thoát.

Giây tiếp theo, cậu nhả sợi dây ra. Sợi dây thừng rơi xuống, được cậu nhanh nhẹn đón lấy bằng một tay.

“Chạy đi!”

Chúc Tri Hi nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt cánh tay Alpha, vặn ngược ra sau, nhanh chóng tròng nút còng tay đã thắt sẵn vào, kéo mạnh một cái, trói chặt cứng.

May mà trong balo có dây thừng leo núi.

“Con mẹ nó thả tao ra!”

Phiền thật đấy.

Dù cậu phản ứng nhanh nhẹn, nhưng về thể hình, so với Alpha vẫn tồn tại sự khác biệt tự nhiên, sức lực cực kỳ có hạn, lúc này cậu chỉ hận không thể đè hẳn lên người hắn ta, dùng trọng lượng cơ thể đè chặt con quái vật đang phát điên này.

Nhưng nghĩ thì dễ chứ làm mới khó.

Chúc Tri Hi nhanh chóng quay đầu, hướng về đám đông kêu gọi cứu viện: “Omega này có lẽ sắp kiệt sức rồi, mọi người giúp một tay đi, kéo cậu ấy đến nơi an toàn với!”

Lúc này, những hành khách hoảng loạn mới sực tỉnh. Một số người vội vàng tiến lên đỡ lấy nạn nhân, đưa cậu ta vào khu vực đông người an toàn, ngoài ra có thêm vài Alpha và Beta cao lớn khác tiến lên hỗ trợ, lúc này mới khống chế được tên Alpha đang mất kiểm soát.

“Mà cậu cũng cẩn thận chút, pheromone của hắn hiện tại rất hỗn loạn, nguy hiểm lắm.” Một người khuyên.

“Không sao.” Thấy đối phương đã bị khống chế, Chúc Tri Hi đứng dậy rời khỏi người hắn ta, tiện tay thu lại áo khoác, nở một nụ cười sáng lạn, “Tôi là Beta.”

Mọi người thoáng sửng sốt, vô thức quan sát gương mặt này thêm mấy lần.

Chỉ một thoáng mất tập trung suýt khiến tên điên kia giãy thoát.

Chúc Tri Hi giật mình, chiếc vòng tay hạt châu đeo ở tay trái suýt nữa bị hắn giựt đứt.

Cậu cuống lên: “Giữ chặt chân hắn! Tay hắn vùng không nổi đâu, nút thừng này càng kéo càng chặt, nhưng chân hắn vẫn đạp được.”

Những người đang lơ đãng lúc này mới phản ứng lại, đồng loạt đè chặt chân của Alpha.

May mắn thay, không lâu sau đó, nhân viên an ninh tàu điện ngầm kịp thời chạy tới từ toa bên cạnh, tiêm cho gã Alpha đang mất kiểm soát một mũi thuốc ức chế cường độ cao, rồi giải hắn đi.

Khúc nhạc đệm này phá hỏng kế hoạch về nhà của Chúc Tri Hi.

Cậu vung vẩy cánh tay, cảm giác hơi trật khớp một chút, chân chắc cũng bị va đập không nhẹ.

“Alpha toàn là chó!”

***** giọng chửi, đột nhiên nhận ra mình đang ở đồn cảnh sát, nơi này thứ không thiếu nhất là Alpha, bèn vội chữa cháy: “Trừ các chú cảnh sát ra nhé, hì hì.”

Sau khi phối hợp điều tra xong, từ đồn cảnh sát đi ra, cậu phát hiện bên ngoài bất ngờ đổ mưa lớn, sấm chớp đùng đùng. Với tháng Mười Hai ở thành phố S mà nói, thời tiết thế này thật sự rất bất thường.

Mưa rơi như trút nước, lớn đến mức như thể Chúa cuối cùng cũng phát hiện ra sự bẩn thỉu của loài người, bèn tập hợp tất cả các thiên sứ, dùng chiếc thùng to nhất dội nước xuống, quyết tâm gột rửa nhân loại.

Đáng tiếc, nhân loại lại là đồ khôn vặt, phát minh ra thứ tiện lợi gọi là ô.

Chúc Tri Hi giơ cao chiếc ô được chú cảnh sát tốt bụng tặng, tạm dừng những suy nghĩ miên man trong đầu.

Một giọt nước trượt xuống từ mép ô, lắc lư nơi đầu khung ô, đung đưa theo nhịp cùng viên kim cương nhỏ lấp lánh nơi vành tai cậu.

Nơi này hoàn toàn khác xa thảo nguyên Châu Phi chan hòa ánh nắng. Những con đường phồn hoa, những tòa nhà san sát, đèn đường mang đậm không khí lễ hội, bầu trời và mặt đất đen sẫm, hết thảy đều được màn mưa kết nối và bao bọc, khiến cả thế giới như một quả cầu tuyết lễ hội khổng lồ, bị giam cầm trong cơn mưa mùa đông trong suốt.

Tiếng mưa rào rào, tiếng còi xe đan xen, người qua đường chạy vội trong màn mưa, tiếng bước chân dồn dập vang dội, dẫm nát ánh đèn neon trong vũng nước. Tiếng sấm rền vang, nhưng giữa những ồn ào ấy — Chúc Tri Hi chợt nghe thấy một tiếng rê.n r.ỉ nhỏ của động vật.

Lạ thật.

Chúc Tri Hi vội ngoái đầu, âm thanh ấy lại vang lên lần nữa. Cậu chắc chắn mình không nghe nhầm. Thế là, công dân ba tốt vừa mới nhiệt tình khống chế bạo loạn trên tàu, nay lại tiếp tục lom khom cầm đèn pin, lần mò tìm kiếm xung quanh thùng rác trước đồn cảnh sát.

Là một chú chó trắng nhỏ bị mưa xối ướt đẫm.

Cậu ngồi xổm xuống.

Chú chó nhỏ này không bẩn lắm, nhưng rất gầy, tuổi cũng không nhỏ, trên cổ đeo vòng cổ, khả năng cao là chó cưng đi lạc.

Nhờ có kinh nghiệm lâu năm trong việc tiếp xúc với động vật, cậu nhanh chóng chiếm được sự tin tưởng của nó. Sau khi thuần thục kiểm tra xong, Chúc Tri Hi phát hiện chân trước bên trái của chú chó co quắp lại, không duỗi thẳng được.

Bị thương sao?

“Không sao đâu, đừng sợ nhé? Để anh trai xem chút nào.”

Chiếc ô trong suốt được kẹp vào bên vai. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng nắm lấy chân trước của chú chó nhỏ.

Bất thình lình, một tiếng “tách” nhỏ vang lên, tay cậu hơi run rẩy vì bị tĩnh điện giật một cái. Tiếng sấm lại vang lên ầm ầm, chú chó bị dọa co rúm, chui vào lòng cậu.

“Chỉ là sấm thôi mà, chó nhát gan, không sợ.” Cậu bọc chú chó trong áo khoác, rảnh một tay soạn tin nhắn trên điện thoại. Nước bùn làm bẩn chiếc áo len trắng của cậu.

[Tri Hi học trưởng: Tiểu Ân, anh vừa nhặt được một chú chó nhỏ! Em có ở trạm cứu trợ động vật lang thang không? Anh mang nó qua nhé.]

Lương Dĩ Ân là đàn em của cậu, đồng thời là người bạn cùng cậu thành lập trạm cứu trợ động vật lang thang. Họ quyên góp, bán hàng gây quỹ trong khuôn viên trường, thuê một cái sân để nhận nuôi rất nhiều động vật lang thang. Sau khi cậu ra nước ngoài, trạm cứu trợ hoàn toàn giao lại cho Lương Dĩ Ân.

[Tiểu Ân: Có, em đang ở trạm.]

[Tiểu Ân: Thiếu gia vừa về nước đã nhặt được chó? Vận may thật tốt.]

“Gặp may là mi chứ.” Cậu khẽ xoa trán chú chó nhỏ, “Nhóc con.”

Chúc Tri Hi bế chú chó nhỏ đứng lên, bỗng cảm thấy choáng váng, một dòng máu nóng hổi từ mũi ứa ra, nhỏ từng giọt xuống lưng chú chó như nước mưa.

Sao lại chảy máu mũi nữa?

Chúc Tri Hi vội che đầu chú chó nhỏ, lắc lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại. Đèn ne-on chớp tắt, xe buýt du lịch màu đỏ chạy ngang qua, kéo theo điệu nhạc leng keng cùng những giọt mưa nhảy múa dưới ánh đèn pha. Cơn hoa mắt qua đi, cả thế giới tựa quả cầu pha lê khổng lồ lộc cộc rơi xuống, đảo lộn.

Cậu khép mắt lại, ngất xỉu bên vệ đường.

Trong cơn mê man hỗn loạn, cậu mơ thấy một giấc mộng kỳ quái. Trong giấc mơ, xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa, cùng bóng người bận rộn chạy qua chạy lại. Kỳ lạ là, những người này đều có đôi cánh trắng khổng lồ. Cậu cố gắng bắt lấy một người trong số họ.

[Tôi đang ở đâu vậy?]

Người đó nhìn cậu với vẻ mặt đầy nghi hoặc: [Rốt cuộc cậu là người hay chó?]

Xem thường ai đấy?! Cậu tính chửi lại thì ngay giây tiếp theo mặt đất dưới chân bỗng trống rỗng, cậu rơi xuống vực sâu.

Toàn thân run rẩy, Chúc Tri Hi chợt bừng tỉnh, khứu giác tràn ngập mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cậu mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng toát với một bình truyền dịch đang lắc lư.

“Bệnh nhân giường 21 tỉnh rồi.”

Bệnh nhân?

Không phải chứ, sao lại đến bệnh viện nữa rồi? Chúc Tri Hi nằm trên giường bệnh, chau mày, đưa tay sờ sờ, bất giác giật mình, rồi lập tức ngồi bật dậy.

“Chó của tôi đâu?”

Y tá và bác sĩ kéo rèm bước vào đồng loạt sửng sốt: “Chó gì?”

“Một chú chó nhỏ.” Chúc Tri Hi dùng tay áng chừng, “Cỡ này, lông trắng, hơi bẩn, tôi bế nó đến mà, không thấy sao?”

Y tá kiên nhẫn giải thích: “Cậu là do tài xế gọi xe công nghệ đưa đến. Cậu gọi xe của anh ta, anh ta đến đón thì phát hiện cậu ngất xỉu bên vệ đường, nên chở thẳng đến bệnh viện. Còn về chó… chúng tôi cũng không rõ.”

Toàn thân Chúc Tri Hi mất hết sức lực, trong đầu chỉ nghĩ còn nghĩ đến chú chó nhỏ đáng thương kia.

Có khi nào nó dọa sợ, nên đã trốn về gần thùng rác rồi không?

Cậu vén chăn toan xuống giường: “Chắc tôi chỉ là không ăn uống đàng hoàng, bị hạ đường huyết thôi, không sao thì tôi đi trước đây. Cảm ơn nhé, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

“Khoan đã.” Bác sĩ cản cậu lại. “Cậu vẫn chưa truyền dịch xong, lát nữa còn phải làm thêm xét nghiệm nữa.”

“Phải đấy. Cậu nhìn xem, chảy bao nhiêu là máu mũi như vậy, sao có thể chỉ bị hạ đường huyết được?” Y tá kéo tay cậu đưa lên trước mặt.

Chúc Tri Hi cúi đầu xem, mu bàn tay cậu toàn vệt máu đã khô lại, kẽ ngón tay cũng có, trộn lẫn với bùn đất đã khô.

Chảy máu mũi thì có vấn đề gì to tát chứ… Cậu tùy ý lật lòng bàn tay, lại đột nhiên sững người.

Đây là cái gì?

Một dòng chữ màu vàng kim — 60 ngày 0 giờ 0 phút 0 giây — đang phát ra ánh sáng lấp lánh trong lòng bàn tay trái.

Chúc Tri Hi nhíu mày, nhắm mắt lại, vội vàng xoa xoa tay, nắm chặt, xòe ra một lần nữa.

Dãy số ấy chẳng những không biến mất, mà còn thay đổi.

[59 ngày 23 giờ 59 phút 59 giây]

Sau đó không ngừng, từng giây từng giây đếm ngược.

Không phải chứ, đây là đồng hồ đếm ngược?

Chúc Tri Hi chết lặng tại chỗ.

Chuyện này rõ ràng chỉ có trong phim mới có mà!!

Bác sĩ vừa đi, y tá sang giường kế, cậu “xoạt” một tiếng kéo rèm giường ra, hét lớn.

“Chị, chị y tá ơi, chị mau nhìn tay em xem! Sao trên tay em đột nhiên lại có thêm cái đồng hồ đếm ngược thế này?”

Giường bên cạnh có một cậu bé mập đang nằm sấp, quần tụt một nửa, y tá đang cầm một cây kim tiêm bự chảng chuẩn bị tiêm mông. Hai người đồng loạt quay đầu nhìn Chúc Tri Hi, rồi nhìn nhau — hoang mang cực độ.

Chúc Tri Hi quơ quơ lòng bàn tay, chỉ trỏ: “Ngay đây này, có nhìn thấy không? Cái đồng hồ đếm ngược…”

“Con không tiêm nữa!” Cậu bé mập đột nhiên kéo quần lên, gào như cha mẹ chết: “Mẹ ơi, có người bệnh tâm thần! Con muốn về nhà!”

“Không phải, nhóc con này…”

Chúc Tri Hi không biết nói gì, chuyển sang vén rèm phía bên kia. Ở giường ngoài cùng bên phải, có một ông cụ đang nằm lướt video ngắn, vừa xem vừa cười khúc khích.

“Ông ơi, ông xem tay cháu, trên tay cháu có phải có cái đồng hồ đếm ngược không ạ? Màu vàng kim, còn đang nhấp nháy nữa.”

Ông cụ mở mắt ra, sau đó nheo mắt lại, rồi lại mở to mắt, tiếp đến vội vàng tìm kính lão đeo lên.

Quả nhiên không phải chỉ có mình mình nhìn thấy! Chúc Tri Hi kích động đến mức suýt nhảy khỏi giường ngồi xuống cạnh ông cụ.

Ông cụ săm soi kỹ lưỡng, tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Anh bạn nhỏ đẹp trai, gò thái dương của cậu đầy đặn, lòng bàn tay hồng hào, đường hôn nhân vừa dài vừa sâu, phương diện tình duyên có thể sẽ xuất hiện chính duyên đấy, cái này không thể bỏ lỡ đâu! Thế này, chúng ta cũng coi như có duyên, tôi xem kỹ cho cậu một quẻ, giá cả học sinh sinh viên…”

Hả?

Y tá nhanh chóng tiến lên, “soạt” một tiếng, kéo rèm giường ông cụ lại. Cô quay người, nhìn chằm chằm Chúc Tri Hi, thở dài một hơi.

Quỷ khóc, lão già mê tín, thêm một tên bệnh “tâm thần” mới đến. Phòng bệnh này thật đúng là không nuôi người nhàn rỗi.

Cô mở cửa đi ra ngoài: “Bác sĩ, tình hình bệnh nhân giường 21 nghiêm trọng hơn tưởng tượng, có lẽ còn phải chụp thêm CT não.”

______________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Công dân ba tốt Tiểu Chúc: Chào mọi người! Năm mới vui vẻ nha! Cuối cùng cũng được gặp các bạn rồi! (nháy mắt một cái ✨) Chồng tôi ngày mai sẽ xuất hiện, mời mọi người… ưm ưm ưm! (Vì nói nhiều quá nên bị chồng bịt miệng)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.