Ngay khi hạ cánh xuống thành phố S, Chúc Tri Hi đã gọi điện báo cáo cho Phó Nhượng Di. Phó Nhượng Di bị cậu chơi khăm bằng chính thủ đoạn của mình nhưng không nổi giận, chỉ hơi bất lực.
"Em nhất định phải trả đũa lại sao?"
"Đúng vậy, như vậy mới công bằng chứ." Chúc Tri Hi cười nói, "Bây giờ anh biết cảm giác của em lúc đó rồi chứ gì? Hơn nữa cái này của anh tính là gì. Lúc đó em còn khó chịu hơn, cứ tưởng mình ngủ quên, dọa em sợ muốn trường thọ."
Phó Nhượng Di cười cười, dường như còn muốn trách móc cậu vài câu, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng gọi "thầy Phó".
Chúc Tri Hi đành phải nói: "Anh bận thì làm đi, em về trước đây, rảnh thì gọi điện cho em nhé."
Phó Nhượng Di ừ một tiếng: "Đi đường cẩn thận."
Trái ngược hoàn toàn với tiết trời nắng gắt của thành phố C, bên này lại chìm trong mưa phùn dai dẳng, bầu trời xám xịt, trên cao tốc còn phủ kín một lớp sương mù dày đặc. Trong màn sương trắng xóa, những ánh đèn xe đỏ rực nối đuôi nhau, trông như vô số đôi mắt đỏ ngầu đầy quỷ dị.
Cậu không về nhà ngay mà gọi xe đến thẳng Đại học S để gặp Dư Hành. Hai người cùng đến phòng an ninh để xem camera giám sát.
"Những camera giám sát tìm được của ngày hôm đó là những video này." Nhân viên bảo vệ mở một video lên, là cảnh một chiếc xe chạy vào gara, "Đây là xe của thầy Phó đúng không?"
"Đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tuyet-cua-em-co-the-song-duoc-bao-lau/2875971/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.