"Sao tự nhiên anh lại mọc cánh được vậy?!" Chúc Tri Hi giật mình, "Em đang nằm mơ sao?"
Cậu vươn tay ra, nhưng không phải để véo tay mình─mà là để bứt thử một chiếc lông trên đôi cánh trắng muốt kia.
Mẹ ơi, là lông vũ thật luôn─
"Chuyện, chuyện này là sao vậy? Tiểu Vũ, anh biến thành mặt của chồng tôi rồi à?" Chúc Tri Hi nổi hết cả da gà, "Anh mau biến lại đi!"
Người đang bế công chúa cậu─Phó Nhượng Di─trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ rất đặc trưng của Phó Nhượng Di.
"Cái này cũng giống quá rồi..."
Đôi cánh vỗ mạnh, cả hai cùng lao xuống, tiếng gió quá lớn, Chúc Tri Hi không thể nói tiếp được nữa. Nhưng cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Mau lên xe!"
Chúc Tri Hi nhìn nơi phát ra âm thanh, trợn to mắt, người đang la hét ở dưới là Lương Dĩ Ân. Cậu ta đang ngồi ở ghế lái, lái xe của Phó Nhượng Di. Điều khiến cậu bất ngờ hơn nữa là─chiếc xe này vậy mà lại có thể mở mui! Phó Nhượng Di chưa bao giờ mở mui cho cậu xem cả.
Giờ phút này, cậu đang được bế xuống dưới, đích đến hiển nhiên là hàng ghế sau của chiếc xe mui trần. Chỉ là, đôi cánh kia có vẻ không được ổn định cho lắm, ngay lúc sắp tiếp đất an toàn, chúng bỗng nhiên biến mất, rào rào , hóa thành lông vũ trắng như tuyết bay đầy trời, phát ra ánh sáng nhàn nhạt dưới màn đêm. Trong biển lông vũ, cả hai người rơi thẳng xuống, nện mạnh lên ghế da ở phía sau.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tuyet-cua-em-co-the-song-duoc-bao-lau/2875976/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.