Nghe thấy những lời này, Chúc Tri Hi chỉ cảm thấy rùng mình. Đầu óc cậu hỗn loạn, phản ứng sinh lý rõ ràng đến mức ngay cả răng cũng bắt đầu run lên.
Tại sao lại đối xử với Phó Nhượng Di như vậy... Tại sao lại nghĩ ra cách tra tấn anh ấy như thế? Thật khủng khiếp. Thật độc ác.
Anh ấy rõ ràng không làm gì sai cả.
Nỗi sợ hãi dâng trào như sóng biển. Chúc Tri Hi không sợ chết, cậu đã sớm chấp nhận mình là kẻ nửa sống nửa chết, cái chết là gì chứ? Từ khi xuất hiện đồng hồ đếm ngược, cậu đã chết vô số lần trong tưởng tượng của mình rồi, chỉ là không ai biết mà thôi. Cậu chỉ sợ cái chết của mình sẽ trở thành cơn ác mộng suốt đời của Phó Nhượng Di.
"Sợ rồi sao?" Trong bóng tối, giọng nói của Tiêu Hưởng như bóng ma, lảng vảng trong không gian tối tăm này, bao trùm lấy cậu.
Lạnh quá. Cơn gió lạnh thấu xương thổi xuyên qua người cậu, luồn vào từng khe xương đang run rẩy.
"Ha ha, sợ đến câm luôn rồi à?" Khuôn mặt của Tiêu Hưởng chìm trong bóng tối, giọng điệu rất thoải mái, nhưng dù vậy, sự điên cuồng đó vẫn lộ rõ.
"Biết vì sao tôi chọn tòa nhà này không? Không chỉ vì phong cảnh đẹp đâu." Hắn nhìn Chúc Tri Hi, "Tôi đã nghiên cứu kỹ các quy định công khai về việc phá dỡ bằng nổ mìn, mười tòa nhà này sẽ phải nổ ba lần, tòa này ở ngoài cùng, nằm trong nhóm nổ đầu tiên."
"Rất nhanh thôi, nơi này sẽ ầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-tuyet-cua-em-co-the-song-duoc-bao-lau/2875975/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.