Nhưng bây giờ mà không đồng ý ma nữ này sao có thể dễ dàng thả tôi đi.
Tôi nhớ những lời ông nội từng nói, lòng lại càng gấp. Sông Hồng Hà còn có chiếc quan tài cổ với bộ xương trắng còn chưa giải quyết xong, nếu thực sự là số kiếp của tôi, tôi muốn trốn liền có thể trốn được ư?
Tiếng nước chảy trên sông truyền đến tai, xen lẫn một số âm thanh khác không phân biệt được, có chút giống với tiếng người đang xì xào bàn tán, lại giống như có người thổi ở bên tai. Trêu chọc lên sợi tóc nhột điếng cả người
“Cô có thai bao lâu rồi?”
Tôi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nhăn như tờ giấy của Mạnh Nhiên, tuy nói là trắng bệch nhưng ngũ quan vẫn rất thanh tú.
Đã biết được lai lịch của cô ấy, trong tâm tôi không khỏi sinh ra một tia đồng cảm. Xã hội bây giờ người giống Mạnh Nhiên không hề ít, nhưng phần lớn đều lựa chọn bỏ con rồi bắt đầu lại cuộc sống khác. Thực ra họ không biết nếu làm vậy chính là tự tạo ra nghiệp chướng.
Có câu nói “Luật nhân quả không chừa một ai”, không phải là không tới, mà là chưa tới.
“Anh hỏi khi tôi tự tử hay khi nào?”
“Ngay lúc nhảy xuống”
Mạnh nhiên gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói, “Đã gần sáu tháng rồi, bụng tôi càng ngày càng lớn, tôi không chịu đựng được nữa, mới…”
“Vậy bây giờ cách thời điểm cô đi mấy tháng?”
Tôi lo nhất là chuyện này. Từ những lời trước đó của Mạnh Nhiên, tôi đại khái đã đoán ra khởi đầu với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-vot-xac/293735/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.