Thẩm Mạnh cười nhạt: "Chuyện bà ta bịa ra bên ngoài đúng là nghe như thật."
Thấy Phó Kiến Hưng dẫn Lục Hòa Nhi và Lâm Uyển chào hỏi Mạc Tri Sính, không biết Lâm Uyển ở bên tai Mạc Tri Sính nói gì.
Mạc Tri Sính nhìn Lục Hòa Nhi, sắc mặt thay đổi mấy phần, vốn là vẻ mặt kiên nghị lại thêm phần mừng rỡ, ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lục Hòa Nhi thêm chút cưng chiều.
Tôi không rõ là chuyện gì xảy ra, thấy Thẩm Mạnh bên cạnh mặt đầy âm mưu nhìn tôi, nói: "Lục Hòa Nhi chính là con gái Lâm Uyển tìm hai mươi mấy năm, cũng là con gái Mạc Tri Sính."
Tôi nghe xong miệng há to, Lục Hòa Nhi là con gái của bọn bọ?
Sao trước đây không nghe tin gì?
Lâm Uyển và Mạc Tri Sính nói xong, lại nhìn về phía tôi và Thẩm Mạnh, thấy tôi, Mạc Tri Sính mặt có thêm phần kinh ngạc.
Lâm Uyển tựa như biết ông đang nghĩ gì, ở bên tai ông thấp giọng nói mấy câu, sau đó Mạc Tri Sính mới khôi phục sắc mặt bình thường.
Thẩm Mạnh buông tôi ra, tiến lên chào hỏi với Mạc Tri Sính.
Được tự do, tôi đảo mắt tìm Phó Kiến Hưng trước, nhưng mới vừa rồi Phó Kiến Hưng và Mạc Tri Sính mới chào hỏi, lúc này không biết đã đi đâu.
Tôi nhìn một vòng, thấy khúc rẽ ở hành lang có bóng người quen thuộc, là Trần Huynh, không khỏi đi tới.
Thấy tôi, Trần Huynh hơi sững sờ, sau đó lại nhàn nhạt mở miệng nói: "Chào!"
Thấy tâm trạng anh ta không tốt, tôi mở miệng nói: "Sinh nhật mẹ cậu, sao cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-chi-tu/1533706/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.