Có ai như tôi ko vừa mở mắt ra đã được bố Hùng đại nhân gọi điện bảo ra nhà bà ngoại ngay lập tức. Thánh chỉ vừa dứt tôi lổm cổm bò dậy, ko kịp VSCN, đạp một mạch xuống nhà bà ngoại. Kết quả xuống tới nơi ồng bà còn chưa mở cửa cổng, tôi gọi: " Ông bà ngoại ơi, mở cửa cho con " Khoảng ko dưới chục lần, vẫn ko có động tĩnh gì. Dì Thoa nhà bên cạnh lác đác chạy ra cùng với cái đt: " Anh Hùng bảo đưa máy cho con nghe nè " Tôi áp đt vào tai, tiếng cười hả hê của bố vang vẳng: " Bộ mầy ko biết hôm nay là ngày nói dối à, thôi đạp xe về nhà ngủ tiếp đi. Đừng đứng đấy làm phiền BỐ MẸ VỢ TAO "
Ui bố Hùng vui tính ghê, cũng đã bắt kịp trào lưu mới đang thịnh hành của giới trẻ. Mọi bất mãn trong lòng ko thể nói ra thành lời, tôi ko thể nào nuốt trôi.
Về tới nhà tôi ko thể nào chợp mắt được nữa, đành mở đt lên lướt face, hàng loạt stt " Đừng hòng lừa tao " của bọn nó, tôi nhìn lại mình, ờ thì sáng sớm đã bị ăn quả lừa đau đớn. Tin nhắn từ Trình Quân Anh gửi tới: " Tí đi ăn ko? " Miếng ăn quả là miếng nhục dù tôi đang bán tin bán nghi nhưng vì bụng biểu tình, tôi đồng ý chấp nhận.
Xuống dưới nhà tôi thấy bố mẹ vừa đi ăn sáng về, bố nhìn tôi như sinh vật lạ: " Mầy đi đâu đấy? " Tôi trả lời tỉnh bơ: " Dạ con đi ăn ạ "
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cu/1654444/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.