“Ai? Phong ấn?” Kagome nghe vậy, sửng sốt hỏi, cẩn thận quan sát mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trên người Kohaku, quả thực, ánh sáng của mảnh ngọc này có chút không giống. “Mảnh Ngọc Tứ Hồn này… Nhìn qua rất tinh khiết, ừ… Hơn nữa, cảm giác rất khó nói.”
“Kagome, thật ư?” Miroku kinh ngạc, lập tức hỏi: “Vậy còn những mảnh ngọc trên người Naraku?”
“Ánh sáng rất tinh khiết, hoàn toàn không có chút bẩn thỉu nào.” Kagome tập trung nhìn Naraku sau màn trúc, bất ngờ nói.
“Tất cả những mảnh vỡ của Naraku đều được Quỳ-sama phong ấn lại, ánh sáng tinh khiết, không hề có chút bẩn thỉu, nghĩa là Quỳ-sama không muốn những mảnh vỡ đó bị ô nhiễm, nhưng nếu đã vậy, tại sao lại để Naraku giữ chúng?” Miroku lẩm bẩm, ánh mắt không tự chủ chuyển lên người Hoa Hiểu Quỳ, hi vọng tìm được đáp án.
“Sau khi ta ngủ mất, hắn tiện tay lấy đi.” Hoa Hiểu Quỳ tùy tiện trả lời.
“…. Hả…” Miroku không ngờ đến đáp án này, có cảm giác nghẹn họng.
“Ta giữ cũng vô dụng, ta chịu đựng những ngày tháng bảo vệ Ngọc Tứ Hồn đủ lắm rồi, Naraku thích giữ thì cứ giữ!” Hoa Hiểu Quỳ dửng dưng như không, khua khua tay.
“Dù Naraku dùng những mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn để làm việc ác cũng không sao ư?” Giọng nói của Miroku có chút hùng hổ dọa người, lông mày nhíu chặt.
Hoa Hiểu Quỳ kỳ quái nhìn Miroku, cơn giận của hắn khiến cô có chút oán giận bất mãn, “Ngươi nghĩ ta là Kikyo à? Thỉnh thoảng học theo tinh thần của Lôi Phong (1) thì rất tốt cho việc tu dưỡng đạo đức, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cua-naraku-nham-hiem/1675821/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.