Bầu trời mịt mù, hơi gió lạnh lẽo chở theo mùi máu tươi tanh tưởi, khung cảnh trước mắt khiến Kohaku nghẹt thở, trái tim co rút lại, lồng ngực quặn thắt. Cậu sợ hãi muốn nhìn sang hướng khác, nhưng thần kinh không nghe chỉ đạo, cả người cậu cứng ngắc như hòn đá, trân trân nhìn người thân yêu máu chảy đầu rơi.
Cha ngã xuống mặt đất, nơi cổ hằn sâu vết thương. Vết thương trí mạng ấy cậu rất quen thuộc, bởi là do xích lưỡi hái của cậu tạo ra. Đồng đội sớm chiều chung sống, giây trước an ủi cậu, cười với cậu, nay đều lặng thinh trong vũng máu. Vết thương trí mạng của họ cũng nằm ở cổ, cũng là do xích lưỡi hái của cậu gây ra.
Cậu không tài nào nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, trên tay còn cầm xích lưỡi hái dính đầy máu tươi, từng giọt từng giọt tong tong chảy xuống, tiếng máu chảy tong tong ngân dài trong cậu, dày vò cậu, dằn vặt cậu, trước mắt cậu hoa lên.
Vì sao lại trở nên như vậy?
Một giọng nói vang lên trong lòng.
Kohaku sợ hãi có, mờ mịt có, mở to mắt mà hỏi lòng mình, vì sao lại trở nên như vậy? Cha chết rồi, cậu dùng xích lưỡi hái giết chết cha. Đồng đội chết rồi, cậu dùng xích lưỡi hái giết chết đồng đội. Khi mọi người dốc sức diệt trừ yêu quái, cậu đánh lén họ, từng người từng người ngã xuống trước mắt cậu. Trong đôi mắt họ ngập đầy ý niệm không dám tin, đến chết vẫn không thể nhắm mắt.
Tong —-
Dòng máu chảy dọc theo xích lưỡi hái, từng giọt, từng giọt rơi xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cua-naraku-nham-hiem/405284/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.