Đến bệnh viện, trong chốc lát bác sĩ liền gỡ chiếc nhẫn xuống, đưa chiếc nhẫn cho Chúc Kỳ Trinh sau đó tốt bụng nhắc nhở: "Loại nhẫn giả này tốt nhất là ít mang đi."
Chúc Kỳ Trinh sững sờ, quay đầu nhìn Đông Phương Càn một chút, anh đang khinh thường liếc mắt nhìn cô.
Đi ra khỏi phòng cấp cứu, cô mới đột nhiên ý thức được hai người thế nhưng đang mặt đồ ngủ tình nhân, nghênh ngang đi trong bệnh viện, thực sự thu hút quá nhiều ánh mắt quái dị.
Chúc Kỳ Trinh chạy chậm , "Đi mau á. . . , mất mặt chết." Cô một tay che mặt nhỏ giọng nói.
Đông Phương Càn kéo tay che mặt của cô ra nắm ở trong tay, dường như không cho cô làm điều kì lạ nữa, "Tôi còn chưa nói mất thể diện, cô dành trước cái gì? Là ai nói không cần phải thay quần áo?"
"Đông Phương!" Giữa lúc hai người đang đi qua hành lang, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng kêu.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, Chúc Kỳ Trinh không quen biết đối phương, dáng dấp của người đàn ông này có hơi béo một chút. Mắt Đông Phương Càn choáng váng, anh không nghĩ mình đang trong bộ dạng như thế này mà bị người quen bắt gặp, còn là bạn thời đại học nhiều năm không gặp, ban ngày vừa mới tham gia hôn lễ của bọn anh.
Phản ứng đầu tiên của anh là thả tay của Chúc Kỳ Trinh ra, sau đó có chút mất tự nhiên đỏ mặt. Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, mặt cá ươn mà cũng biết đỏ mặt?
Đối phương vui vẻ đi tới, Đông Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cua-truong-quan/2297040/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.