Đông Phương Càn rất tuân thủ lời hứa, mãi cho đến một ngày trước khi kết hôn mới trở về. Nhận được điện thoại của anh, Chúc Kỳ Trinh thấy là số lạ, không hề để ý, nhai khoai tây chiên hỏi: "Ai tìm tôi."
Đối phương trầm mặc, Chúc Kỳ Trinh lại hỏi: "Nói chuyện a, ai tìm tôi!"
"Lúc nghe điện thoại không được ăn đồ ăn."
Chúc Kỳ Trinh giận dữ, chưa nói mình làm ai, mà dám giáo huấn cô? "Anh là ai? Quản tôi làm gì?"
"Chồng cô."
Nhất thời, miệng Chúc Kỳ Trinh mở rộng không phản ứng kịp, "Đông đông đông đông Phương Càn?"
"Mặc quần áo tử tế nhanh lên, hai mươi phút sau tôi đến nhà cô đón cô."
"Để làm gì?"
"Mua nhẫn."
"A..... Đợi đã nào. . . ! Không cần anh tới đón, tự tôi có xe."
"Được, nửa giờ sau ở cửa hàng Mậu Hoa, đừng đến trở!"
Chúc Kỳ Trinh vừa định nói 'đươc', đối phương đã trực tiếp cúp máy.
Cô nhìn điện thoại di động, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo, dựa vào cái gì anh lại đối với mình đến thì kêu đi thì hét? Bây giờ cô còn chưa phải vợ của anh, tại sao anh lại có thái độ như thế, vậy khi trở thành vợ của anh rồi không phải giắt mình ở lưng quần tùy thời tùy lúc mang theo? Mình còn có quyền lợi căn bản của con người sao?
Chúc Kỳ Trinh nhảy lên ghế sa lon, hướng về phía đệm dựa liều mạng đạp, "Lính thối tha, mặt cá ươn, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi.....”
Chửi mắng mấy phút, mặc quần áo chải đầu mấy phút, lúc mở cửa xuất phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-cua-truong-quan/2297043/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.