Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông một cái thật sâu mới tiếp tục công việc.
Hơn một tiếng sau, đến giờ nghỉ trưa, Văn Nhiên đến trước mặt Mạnh Miên Đông, ôm eo Mạnh Miên Đông, đỡ cậu dậy, nắm tay cậu ra khỏi phòng.
Hồi sáng họ đến sớm nên không gặp nhân viên nào, giờ vừa bước ra ngoài lập tức bị vây quanh.
Hiện tại quy mô công ty chưa lớn, trừ Văn Nhiên và Văn Viêm ra chỉ có chín nhân viên.
Văn Nhiên trước giờ rất tốt tính, vậy nên có người không e dè bàn tán: "Văn tiên sinh, đây là em trai anh à? Em họ nội hay em họ ngoại vậy?"
Văn Nhiên vặn hỏi: "Cô đã từng thấy tôi nắm tay A Viêm chưa?"
Nhân viên lắc đầu: "Chưa."
"Ngay cả em ruột tôi còn chưa nắm, sao lại nắm tay em họ nội hay em họ ngoại?" Văn Nhiên khó nén vui sướng nói, "Đây là bạn trai tôi."
Bạn trai gì đó thật sự làm nữ nhân viên tan nát cõi lòng.
Văn Nhiên nói tiếp: "Mọi người mau đi ăn đi, nếu chậm sẽ không còn chỗ nữa."
—— Công ty nằm trong một tòa cao ốc, tầng cao nhất là nhà ăn công cộng.
Chờ nhóm nhân viên rời đi, anh mới hỏi Mạnh Miên Đông: "Em muốn ăn gì?"
"Em không biết." Mạnh Miên Đông lại hỏi Văn Nhiên, "Anh muốn ăn gì?"
Văn Nhiên bỗng nhớ gần đây có nhà hàng Việt, đề nghị: "Chúng ta đi ăn món Việt nhé?"
"Ừm." Mạnh Miên Đông chưa từng ăn món Việt, lập tức đồng ý.
Nhà hàng Việt ở trong quảng trường cách đó không xa, đi bộ chừng hai mươi phút là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/171344/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.