Edit: Phong Nguyệt
Cậu bừng tỉnh giữa cơn ác mộng, trời chưa sáng, trong bóng đêm đen kịt, cậu chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của mình.
Cậu ngồi trên giường, ép bản thân ngủ tiếp, mà làm sao cũng không ngủ được.
Bật đèn lên mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Cậu muốn gõ cửa phòng chị gái, bảo chị gái an ủi cậu, rồi lại sợ chị gái ghét bỏ.
Cậu mở to mắt chờ đến hừng đông, hừng động đến, cậu lập tức vọt tới phòng chị gái, gõ gõ cửa, nói: "Chị ơi!"
Chị gái không trả lời cậu, một lát sau, cửa mới được mở ra.
Chị gái ngáp: "Có chuyện gì?"
"Em mơ thấy ba hỏi sao em chạy trốn." Mạnh Miên Đông làm nũng, "Em rất sợ, chị ôm em một cái được không?"
Chị gái không hề quan tâm: "Không phải em hay mơ thấy cái này à? Sao còn chưa quen?"
"Em..." Quả thật cậu thường hay mơ thấy cái này, lúc đầu chị cũng an ủi cậu, mấy lần sau không còn kiên nhẫn nữa.
Giống như chị nói, cậu hay mơ thấy giấc mơ này, sao còn chưa quen? Sao còn run bần bật? Sao còn thấy lạnh lẽo? Sao còn thở hổn hển chứ?
Cậu đúng là một kẻ vô tích sự.
Nghĩ vậy, cậu nhìn chị gái nói: "Xin lỗi, em không quấy rầy chị sớm thế này."
Chị gái không nói gì, nhìn cậu một cái rồi đóng cửa.
Cậu đứng trước phòng chị gái một chốc mới đi đánh răng rửa mặt.
Cậu mặc đồng phục, đeo túi xách ra khỏi nhà, bất giác bước nhanh hơn.
Cậu thấy Văn Nhiên ở xa xa, Văn Nhiên vẫy vẫy tay với cậu.
Cậu nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/171368/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.