Edit: Phong Nguyệt
Bây giờ Văn Nhiên đang ở đâu?
Ý thức của cậu bắt đầu mơ hồ, hình ảnh Văn Nhiên trong đầu cũng từng bước lui tán.
Mình muốn uống rượu…
Không, không thể uống rượu…
Mình không được uống rượu…
Mình phải nghĩ đến Văn Nhiên…
Văn Nhiên…
Cậu cuộn người trên ghế, sau đó không cẩn thận té ngã xuống đất.
Đau quá, cậu cắn chặt môi, cố gắng quay về phòng ngủ, vùi đầu đầu vào gối của Văn Nhiên.
Làm thế này cũng không đủ, cậu nhanh chóng cởi đồ ngủ của mình ra, run rẩy cầm đồ ngủ của Văn Nhiên mặc vào.
Vẫn không đủ như cũ, cậu muốn sờ Văn Nhiên chân chân thật thật, muốn Văn Nhiên chân chân thật thật ôm vào lòng chứ không phải những vật chết này.
Nhưng Văn Nhiên không có ở bên cạnh cậu…
Bỗng dưng âm thanh réo rắc của di động chui vào tai cậu, là Văn Nhiên ư? Là Văn Nhiên đúng không? Nhất định là Văn Nhiên!
Cậu cuống quít leo xuống giường, trợt chân, té lộn nhào một cái, nhưng cậu không có thời gian đau đớn, nhanh chóng vọt đến bên cạnh máy tính, cầm di động của mình, hiển thị trên màn hình đúng là tên của Văn Nhiên.
Cậu không muốn để cho Văn Nhiên lo lắng, vờ tỏ ra bình thường: “Văn Nhiên.”
Giọng Văn Nhiên thấm đẫm mệt mỏi rã rời: “Miên Đông, hôm qua tái khám thế nào?”
Để khống chế được sự khác thường của mình, Mạnh Miên Đông liều mạng nắm chặt tay, đầu ngón tay trái bấu vào lòng bàn tay, còn tay phải hầu như muốn bóp nát di động.
Cậu há miệng, trả lời: “Bác sĩ nói tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/2640405/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.