Sợ làm nàng tỉnh giấc, Thẩm Giác không dám mạnh tay cạy mở hàm răng nàng, chỉ đành như trừng phạt mà cắn nhẹ lên môi nàng, rồi lại hôn lên chiếc cổ trắng nõn mịn màng.
Nắm tay nàng đặt lên một chỗ nào đó của mình.
Ngày hôm sau, khi Bạch Ngọc An tỉnh dậy, màn giường tối om không có chút ánh sáng nào, nàng sờ sờ lên trán vẫn còn đau âm ỉ, mơ mơ màng màng lại trở mình ngủ tiếp.
Trời bên ngoài đã sáng rõ, A Đào thấy Bạch Ngọc An nằm quay lưng vào trong màn vẫn còn ngủ, cũng không nỡ gọi nàng dậy.
Nghĩ thầm đang là ngày lễ, khó có được lúc lười biếng.
Nhưng nàng vừa quay người lại, liền nghe thấy Bạch Ngọc An kêu khát, lại vội vàng đi rót trà.
Nàng vén màn lên, ngồi bên mép giường nói nhỏ: "Công tử, trà đây ạ."
Bạch Ngọc An mơ hồ nghe thấy tiếng nói, ánh sáng bên ngoài màn chiếu vào, Bạch Ngọc An nhíu mày, lúc này mới nheo mắt mở ra.
Phía sau lại vang lên tiếng A Đào: "Công tử?"
Bạch Ngọc An xoay người lại, thấy A Đào đang bưng trà, nàng mới gắng gượng chống người dậy dựa vào đầu giường.
Trà nóng làm ẩm đôi môi khô khốc, nàng lại uống thêm vài ngụm, lúc này mới thỏa mãn nheo mắt thở dài.
A Đào nhìn chén trà đã cạn đáy nói: "Nô tỳ đi rót cho công tử thêm một chén nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguy-lang-tinh-quynh-ngoc/1515378/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.