Ta nhìn về phía oán linh, chỉ thấy nàng hơi nhíu mày. Rõ ràng cũng xem như là phụ thân của nàng khi còn sống, nhưng giờ đây lại giống như đang nhìn một người xa lạ.
Quốc chủ Lặc Tư Ba Đồ cười lạnh, máu tươi chảy dọc khuôn mặt, che khuất nửa tầm nhìn của ông nhưng ông vẫn cố gượng dậy, ngồi quỳ trên mặt đất, không hề chịu thua:
"Con rể thật là bất kính, không rượu ngon thịt thịnh mà tiếp đãi nhạc phụ sao?!"
Tô Tử Hạo mỉm cười nhạt nhẽo, đứng dậy rút thanh trường kiếm trên giá, gương mặt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo:
"Đúng là Tử Hạo bất kính. Để nhạc phụ lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm nay, sớm đã nên nhổ răng, đánh gãy chân, giam ngài vào lao ngục để thể hiện chút hiếu tâm của Tử Hạo mới phải."
Hắn từng bước tiến lại gần:
"Làm như vậy, nhạc phụ sẽ không phải hao tâm tổn tâm trí ở ngoài nghĩ cách lật đổ Vương triều của Tử Hạo nữa. Ngài nói xem có đúng không?"
Lưỡi kiếm trong tay hắn chạm vào cằm Lặc Tư Ba Đồ, để lại một vệt máu đỏ thẫm. Lặc Tư Ba Đồ không chút sợ hãi, ngược lại còn cười khinh miệt:
"Loại tiểu nhân nói mà không giữ lời cũng dám nói mấy lời này sao?"
Ông bất ngờ quỳ tiến một bước, mũi kiếm cắt qua cổ để lại một vết thương nhưng nụ cười trên gương mặt ông không chỉ không tắt mà còn càng trở nên điên cuồng và độc ác:
"Lấy danh nghĩa hòa thân để chúng ta buông lỏng cảnh giác, xé bỏ hiệp ước và khởi binh ngay trong đêm tân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguyen-an-hi-hoan-duong-dich-thieu-nu/1628797/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.